Mã Đông bất ngờ lớn tiếng, Mã Tư Kỳ chỉ đành hậm hực ‘dạ’ một tiếng cho qua chuyện.
***
Công viên thành phố vô cùng rộng, đang giờ tan trường nên học sinh kéo đến đây nhiều vô kể. Quan trọng hơn là nằm giữa trục giao thông của hai tuyến lộ lớn, xe lớn không ít, xe con càng nhiều. Nhưng thu hẹp được phạm vi tìm kiếm là điều đáng mừng, vấn đề còn lại chỉ còn là thời gian.
Châu Thanh len lỏi qua dòng người, hễ thấy bé trai nào có vóc dáng với Vũ Nam đều đuổi theo hỏi.
“Vũ Nam?
“Chị xin lỗi.”
“Vũ Nam.”
“Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
Mỗi lần nhận sai người, lòng càng thêm sốt ruột.
Một người bán hàng ở gần đó thấy cô gái chạy qua chạy lại đã nhiều vòng, bộ dạng hớt hải như đang tìm người, bèn gọi hỏi.
“Này! Cô gái, cô đang tìm ai à?”
Châu Thanh nghe tiếng gọi lập tức quay lại.
“Dạ, thưa bác.” Cô vừa thở gấp vừa gật đầu.
Người bán hàng là một phụ nữ đã ở trung niên, nheo đôi mắt nhìn cô gái trước mặt, hình như có chút quen mắt, chắc là người sống gần đây.
“Tôi bán ở hàng ở đây từ sớm đến tối muộn mới dọn. Cô xem tôi có thể giúp gì không?”
Đôi mắt anh đào lấp lánh tia sáng: “Dạ, bác có thấy một bé trai cao chừng này…mặc đồ học sinh và đeo cặp sách không?”
“Cô hỏi khó cho tôi quá, quanh đây toàn học sinh dáng như cô kể.”
Ái ngại nhìn cô gái, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522107/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.