Cả hai nhanh chóng về phòng sửa soạn. Thế nhưng, một người sẵn sàng trong tâm thế sắp được ăn ngon, người kia lại nôn nao với cảm giác sắp được đi hẹn hò với vợ.
***
Bíp, bíp.
Lục Hoài Nam và Châu Thanh xuống xe, hai tay anh xách đầy những túi quà, trái cây, bánh kẹo, và đồ chơi trả em. Châu Thanh ôm một bụng nghi vấn, khi không tự nhiên bấm còi làm gì? Không phải rất ồn sao?
“Chú Nam..”
Từ trong nhà, một bé trai chừng bốn, năm tuổi vừa gọi một tiếng dài vừa chạy, thành thạo mở cổng rồi ôm chầm lấy chân Lục Hoài Nam.
Đáng yêu quá đi mất!
Thì ra, anh bấm còi là để thông báo cho cậu bé.
Lục Hoài Nam mỉm cười, khom người.
“Lâu quá không gặp.”
Châu Thanh giành lấy mấy túi quà từ tay anh, nói: “Em cầm cho, anh bế bé đi.”
Lục Hoài Nam chỉ để cô cầm giỏ trái cây, không muốn cô xách nặng. Anh nhẹ nhàng nhấc bổng cậu bé trên tay, đứa trẻ khúc khích cười, nhìn sang cô gái bên cạnh.
“Cô gái này là ai thế chú?”
“Vợ chú.” Lục Hoài Nam tuyên bố chủ quyền như một lẽ đương nhiên.
Thằng bé trầm trồ, ‘ồ’ lên một tiếng. Nghe ba nói chú Nam thoát ế, nhưng cậu nửa tin nửa ngờ. Hiện tại, tai nghe mắt thấy, cậu hoàn toàn tin rồi.
“Chú, thả cháu xuống.”
Cậu bé tuột xuống khỏi Lục Hoài Nam, đứng trước mặt Châu Thanh, nghiêm túc chỉnh sửa quần áo.
“Chào cô, cháu tên Tủn, cô tên gì ạ?” Cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522088/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.