Trưa vừa rồi không ngủ, tối lại vung mình vào chiến trận làm toàn thân nhức mỏi, hơi men, và vì khóc mà cay mắt, Châu Thanh muốn giữ cho mình tỉnh táo để tiếp chuyện với ba mẹ. Nhưng Lục Hoài Nam thấy cô đi cà nhắc, liền bồng cô trên tay. Mùi hương, sự ấm áp của anh hoàn toàn lật đổ khối trụ trong đầu Châu Thanh.
Lục Hoài Nam bồng cô, không rõ Châu Thanh đã thiếp đi từ lúc nào, có lẽ là từ khi cô bắt đầu im lặng khi vào trong thang máy.
Ông bà Tạ và Tạ Chính Khanh không đánh thức Châu Thanh mà ở bên ngoài phòng khách tham quan nhà cửa.
Lục Hoài Nam đặt cô nằm xuống giường, đến tủ lấy ra bộ quần áo ngủ thay cho cô.
Thân thể trắng trẻo ám ánh vàng của đèn ngủ, Lục Hoài Nam nhìn rõ một một những vết bầm xanh tím trên người cô, anh không vui.
Lục Hoài Nam đỡ Châu Thanh dựa vào lòng mình, nhẹ nhàng nâng cánh tay cô để mặc áo.
“Ưm…”
Ở góc nhìn của Lục Hoài Nam, anh nhìn thấy hàng mày của Châu Thanh vừa nhíu lại, “Anh làm đau em à?”
Châu Thanh mơ mơ màng màng, chẳng nghe rõ lời nào, chỉ biết tông giọng này là của người cô yêu, an tâm hơn mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Lục Hoài Nam lần nữa đỡ Châu Thanh nằm xuống, lấy gối chèn xung quanh.
Tuy thói ngủ của Châu Thanh không xấu, nhưng chỉ cần không hoàn toàn ngủ say, cô chắc chắn sẽ bị giật mình bởi tiếng động. Cũng vì vậy mà Lục Hoài Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2521906/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.