Châu Thanh ngồi xổm xuống, cầm lấy miếng ngọc, vừa ngắm vừa nói: “Lừa đảo à?”
“Tin hay không thì tùy, nhưng mệnh cô không tốt là thật, miếng ngọc này giúp cô phòng thân cũng là thật.”
Châu Thanh cười cười, rõ ràng là buộc người ta phải tin theo mình.
Thao túng tâm lý? Nằm mơ mà thao túng được cô nhé!
“Không mua…”
“Bao nhiêu tiền?” Lục Hoài Nam sừng sững sau lưng Châu Thanh, cất giọng hỏi.
Châu Thanh quay mặt lại nhìn anh, dĩ nhiên không thể thấy được hơi thở người kia đột ngột trở lạnh, sau gáy cô gái tụ thành vài giọt mồ hôi, gân cổ thoắt cái nổi rõ, bàn tay cầm quả cầu nắm chặt hơn, biểu hiện của sự căng thẳng.
Châu Thanh nói nhỏ với anh: “Mua làm gì cho phí tiền.”
Lục Hoài Nam móc ví trong túi quần, “Mua cho em.”
“Em không cần.”
“Miếng ngọc này cũng đẹp, mua về trưng cũng được.”
Châu Thanh không cần, nhưng Lục Hoài Nam cần cho cô.
Trước giờ anh không tin vào chuyện mê tín hay bói toán, nhưng liên quan đến Châu Thanh, Lục Hoài Nam từ nơm nớp lo sợ mà dấy lên một sự tin tưởng nhỏ, âm thầm gói ghém một góc trong tim.
Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, Châu Thanh bình an, với anh, như vậy là đủ.
Hơn nữa miếng ngọc kia mang lại anh cảm giác gần gũi, xem như có thiện cảm.
“Bao nhiêu tiền?”
“Cầm lấy đi, miễn phí.”
“Không phải lúc nãy nói bán rẻ à? Sao lại thành miễn phí rồi?”
Cô gái hơi ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2521896/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.