Sang đến tháng thứ tám, Châu Thanh chính thức được nghỉ thai sản ở nhà.
Vốn tưởng khi cô đã ở nhà, có thể hạn chế đi lại, Lục Hoài Nam sẽ an tâm hơn.
Thực tế trái ngược hoàn toàn, nỗi lo lắng trong anh tăng thêm gấp bội.
Lục Hoài Nam dậy rất sớm từ buổi sáng, chuẩn bị chu đáo thức ăn sáng và trưa cho Châu Thanh, sau đó mới đi làm.
Vài tiếng sau khi tới văn phòng, anh có nhắn tin hỏi cô đã thức dậy, đã ăn sáng chưa, nhưng chẳng có một tin nào được xem cả.
Định bụng rằng cả đêm thức trắng vì con đạp không ngủ được nên Lục Hoài Nam để cô ngủ thêm lát nữa.
Nhưng rồi cuối cùng khi tan làm trở về, anh mới kinh ngạc khi thấy bữa sáng đã vơi đi một nửa, và bữa trưa vẫn còn nguyên vẹn.n.o.v.e.l.t.o.o.n
Lục Hoài Nam mở cửa phòng, sắc mặt không mấy vui vẻ khi thấy Châu Thanh đang gác chân lên tường, tay cầm điện thoại xem phim.
Châu Thanh nghe tiếng động mới dời tầm nhìn, nhân tiện cũng hỏi: “Anh về sớm thế?”
Lục Hoài Nam dừng chân trước giường, nghiêm giọng như thể không hài lòng: “Từ sáng đến giờ em ăn gì rồi?”
“Ăn đồ anh để trong bếp đấy.”
“Em chỉ ăn mỗi bữa sáng, hơn nữa chỉ ăn có một nửa.”
“Tại em no.”
“Ăn có một chút mà no?”
“Hồi đêm em ăn cả chảo mỳ thịt bò anh xào còn gì? Bụng đâu mà ăn nữa?”
Châu Thanh lúc này mới để ý đến bầu không khí âm u vây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2521850/chuong-98.html