Đợi tới lúc Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh bò ra khỏi miệng giếng sau thì ánh nắng đã chiếu rực rỡ, ánh mặt trời ở trấn Thanh Lan vẫn trong vắt nhưng lạnh lẽo như mấy ngày trước, chiếu rọi ánh sáng nhàn nhạt vào trong khoảng sân rách nát, hai người đứng bên cạnh miệng giếng, nhìn nhau nhưng chẳng nói gì.
“Kế tiếp chúng ta phải làm gì bây giờ?” Mạc Doanh Doanh cất giọng thì thào hỏi.
Tay Tần Hoài sờ trên gương mặt cô, cảm nhận làn da của cô lạnh buốt, có chút không nỡ: “Kế tiếp, một mình anh có thể làm được rồi, em đưa bản đồ cho anh, những thứ còn chưa biết là cái gì, được bảo quản chắc chắn đã bị chuyển tới một gian phòng khác rồi.” Giọng nói của anh thật nhỏ, nghe qua giống như những lời tâm tình nỉ non bên tai cô.
Mạc Doanh Doanh cúi đầu đi về cùng với anh, trải qua cả một đêm, giọng nói của G1897 cũng có phần mệt mỏi: “Cứ theo con đương cũ mà hai ngươi đã đi tới mà quay về, trên đường cũng không có bất cứ một mục tiêu nào xuất hiện.”
Sau khi nghe được, ánh mắt Mạc Doanh Doanh cũng khẽ chuyển động, liền lắc đầu từ chối đề nghị của Tần Hoài: “Tôi có thể theo được, bất quá bây giờ chúng ta về trước đê ngủ bù thôi.”
Tần Hoài gật đầu, mệt mỏi cả một đêm, nếu có thể, trở về nghỉ ngơi dưỡng sức thì không gì có thể tốt hơn được nữa.
Mạc Doanh Doanh như có như không dẫn đường, một đường thuận lợi, cuối cùng hai người cũng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khong-theo-chet/2760954/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.