“Có gì mà tỏ ra nghiêm túc thế?” Dị Quân hỏi, dù đã đoán được.
“Việc này không nên để người ngoài nghe được.” Viên Thượng ngó nghiêng xung quanh.
“Yên tâm, giờ này y tá không tới đâu, Tiên Linh cũng về rồi, Tần Lỗi chắc cũng không có việc gì ở đây.” Dị Quân nói.
“Được rồi, nhưng cậu hứa hãy bình tĩnh nghe tớ nói nhé.”
“Được.” Dị Quân hứa.
Sau khi hít thở vài hơi, ngồi ngay ngắn lại, Viên Thượng bắt đầu kể “Lúc nhỏ, tớ có đọc những câu chuyện, trong đó có những ông thần, bà tiên có quyền năng để đưa những người tốt sống lại. Tớ đã nghĩ nếu quyền năng đó có thật thì tốt biết mấy.
Và lúc lên đại học, tớ đã gặp ba cậu, Dị Lương Tân với tư cách giảng viên. Ông ấy đã chọn ra những người giỏi nhất ở các trường để trao đổi. Chắc cậu cũng hiểu mục đích của việc đó đúng chứ? Là để tìm trợ lý. Nói thật, có lẽ lúc đó ba cậu đặt niềm tin nhiều hơn ở trường y hay chuyên ngành sinh học hơn là ngành sư phạm sinh. Thế nhưng khi nghe tớ trình bày về ước mơ đưa người chết trở về, ba cậu đã quyết định chọn tớ, dù sẽ mất công sức đào tạo hơn.”
Ngừng lại một lúc, Viên Thượng hỏi Dị Quân “Sao cậu không bất ngờ gì cả vậy?”
“Hiện tại tớ nghi ngờ tất cả, nên dù ai thú nhận gì cũng chẳng làm tớ ngạc nhiên nữa.” Dị Quân giải thích, anh nhận ra đúng là mình nên tỏ thái độ mới phải.
Có vẻ Viên Thượng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoi-sinh-nguoi-chet/3355016/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.