Ngày hôm trước, lúc Dị Lương Tân đang ở trong bệnh viện, ông nhận được một cuộc gọi. Ông biết số điện thoại này, đó là của trợ lý của ông. Lúc thế này lại liên lạc, hẳn phải có chuyện cực kì khẩn cấp.
Không để đối phương phải chờ đợi, Dị Lương Tân lập tức bắt máy “Alo, cậu gọi tôi có việc gì?”
“Không hay rồi, theo tôi nghe ngóng được thì cảnh sát đã phát hiện ra phòng nghiên cứu trong rừng rồi. Ngày mai sẽ tiến hành tìm kiếm.” Người trợ lý thông báo.
“Cái gì? Làm sao họ biết được. Làm gì có manh mối nào?” Dị Lương Tân kinh ngạc.
“Có lẽ là do Dương Vĩnh.”
“Lão trợ lý của ba, sao hắn ta lại dễ dàng làm lộ thông tin như thế. Chắc lão ấy lẩm cẩm rồi.” Dị Lương Tân khó chịu “Tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”
Ông cúp máy, đăm chiêu suy nghĩ. Nếu như cảnh sát đã khoanh vùng được phòng nghiên cứu của ông, thì việc tìm ra nó chỉ là vấn đề thời gian.
Do quá tự tin là nơi đó không bị phát hiện được nên Dị Lương Tân chưa bao giờ nghĩ đến việc xóa dấu vết của bản thân tại đó. Ông vội vàng liên hệ với tổ chức, mất một lúc lâu để qua các máy trung gian, Dị Lương Tân mới nói chuyện được với một người quản lý “Tôi là Dị Lương Tân, không hay rồi, phòng nghiên cứu của tôi đã bị phát hiện.”
Qua giọng nói có thể thấy người quản lý đang phát hoảng lên “Sao lại thế được?”
“Tại sao lại thế không quan trọng, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoi-sinh-nguoi-chet/3353823/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.