Dị Lương Tân nói “Nhớ cẩn thận, bọn chúng có thể rất nguy hiểm đấy.”
Dị Quân gật đầu, Dị Lương Tân bảo anh có thể về, ông muốn nghỉ ngơi.
Chào tạm biệt ba mình, Dị Quân bước ra cửa. Chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì cửa đã bật mở. Tần Lỗi bước vào trong phòng.
“Ồ, chào cậu Dị.” Cảnh sát trưởng nói.
“Cảnh sát trưởng Tần, ông tới cũng nhanh phết. Ba tôi đang cần nghỉ ngơi, và ông ấy cũng không có gì để khai thêm đâu, những gì ông ấy biết chúng ta đều biết cả rồi.” Dị Quân có ý ngăn lại.
“Nếu giáo sư Dị đây muốn nghỉ ngơi thì tôi tôn trọng điều đó. Nhưng tôi cho rằng những việc thế này nên làm cho xong thì hơn.” Tần Lỗi nói, đồng thời xoay về phía Dị Lương Tân xin ý kiến “Còn việc còn gì mới hay không, phải nghe qua mới nói chắc được.”
Dị Quân cũng nhìn ba mình để hỏi ý ông, Dị Lương Tân nói “Thôi được, nếu việc này có thể góp phần tìm ra cái bọn tạo ra thây ma thì làm càng sớm càng tốt.”
Tần Lỗi bước tới ngồi xuống chiếc ghế ban nãy Dị Quân dùng, bật máy ghi âm lên. Dị Quân quyết định nán lại phòng, đóng cửa lại đến đứng sau lưng Tần Lỗi.
“Hôm đó, ông vào rừng để làm gì?” Cảnh sát trưởng bắt đầu đặt câu hỏi.
“Tìm thảo mộc, tôi có nghiên cứu về chúng.” Dị Lương Tân trả lời.
“Tôi không thấy ông mang theo thứ gì để hái thảo mộc cả.”
“Vì tôi chưa định hái, bây giờ vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoi-sinh-nguoi-chet/3353164/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.