Tôi đã cố gắng rất nhiều, cuộc đời tôi chỉ tập trung vào học tập và nghiên cứu. Những người bạn của tôi luôn ở bên hỗ trợ cho tôi. Càng yêu quý họ bao nhiêu thì làn khói đen sau lưng họ lại lớn bấy nhiêu.
Với những nỗ lực của tôi, cuối cùng cũng có thành quả. Nhìn những người nhờ nghiên cứu của tôi mà được kéo về phía sự sống, lòng tôi hạnh phúc vô cùng.
Sau một thời gian dài, cuối cùng tôi cũng khắc phục được nỗi sợ trước cái chết của những người xung quanh. Tôi phải chiến đấu, tôi phải che chở, tôi sẽ không để làn khói đen đó chạm đến bất kì ai.
Con người thường nghĩ mình có thể khống chế được tình hình cho đến khi tuyệt vọng nhận ra không thể thoát khỏi số mệnh. Và tôi cũng vậy, cái chết quá mạnh mẽ, tôi đã không thể khống chế nó.
Nhóm bạn thân của tôi nhân dịp lễ đã tổ chức một chuyến đi chơi. Lúc đó tôi lại bỗng bị bệnh nặng, tôi đã nghĩ mình thật xui xẻo, các bạn tôi an ủi và bảo sẽ mua quà lưu niệm cho tôi.
Nằm trên giường bệnh, tôi lại mông lung suy nghĩ về cái chết. Không phải của mình, không phải của các bạn tôi, cũng không phải của bất kì cá nhân nào. Không biết từ bao giờ tôi đã coi cái chết như một thực thể sống, và tôi nghĩ về nó.
Tôi không thích bệnh viện, vì khi bước vào, tôi chỉ thấy những làn khói đen dày đặc. Nhưng tôi biết, nếu tôi không ở đây, tôi cũng không thể chạy trốn khỏi nó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoi-sinh-nguoi-chet/3353156/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.