Chương trước
Chương sau
Hít một chút?
Hít cái gì?
Hít như thế nào?
Không chỉ Dung Hạc, mà tất cả mọi người có mặt đều có ba nghi vấn này trong bụng.
Trong ánh mắt cầu xin của Dung Hạc, Lục Tiêu Viễn không tình nguyện bổ sung thêm hai chữ: “Khí Oxy. ”
Một giây sau, yên tĩnh trong phòng khôi phục lại sự náo nhiệt như cũ.
Đạo diễn Vương vội vàng mời Lục Tiêu Viễn ngồi xuống, tự mình cầm mấy bình oxy đi qua, mặt tràn đầy cười giải thích cho Lục Tiêu Viễn cách dùng, còn kêu trợ lý đổi cho Lục Tiêu Viễn một ly trà mới.
Chẳng trách đạo diễn Vương lại ân cần như vậy, thực ra là ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới Lục Tiêu Viễn sẽ đến đóng phim của ông ta, suy cho cùng, trong ngành phim điện ảnh và truyền hình hiện nay, ba chữ “Lục Tiêu Viễn” chính là một bảo chứng kép về cả lưu lượng và chất lượng.
Thế nhưng Lục Tiêu Viễn lấy điện ảnh làm chủ, mà năng lực bản thân ông ta lại không đủ, ngay cả mặt người ta còn chưa gặp được, bây giờ nhân họa đắc phúc(1),sớm linh hồn đã bay lên mây nên chẳng biết phải làm sao, chỉ sợ Lục Tiêu Viễn không thoải mái sẽ vỗ mông rời đi.
(1): thu lợi nhuận từ một thảm họa (thành ngữ); một số điều tốt đến từ một thất bại; bằng nghĩa với câu “trong cái rủi có cái may” bên VN mình
Dung Hạc đứng một bên, yên lặng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Tiêu Viễn, bát phong bất động(2),mặc cho mấy đạo diễn và nhà sản xuất ở đây cung kính vây quanh bên người, thiếu chút nữa cậu đã quên, mình và Lục Tiêu Viễn ở bên nhau lâu như vậy,đã quen với sự ấm áp của Lục Tiêu Viễn, đến nỗi gần như quên mất Lục Tiêu Viễn nguyên bản trông như thế nào.
(2): Bát phong bất động” tức là: (tám gió thổi không lay động). Đây là những người mà vui, khổ, khen, chê, vinh, nhục, lợi, suy của cuộc đời không làm tâm họ xao động mà phải có tâm hồn luôn yên tịnh, thanh thản.
Lục Tiêu Viễn từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng không muốn để ý tới người khác, sau khi Dung Hạc đến, điều đó càng được thể hiện rõ ràng hơn.
Người trong phòng có lẽ nhìn ra được sự mệt mỏi của Lục Tiêu Viễn khi đi đường xa, không có ý muốn giao tiếp lúc này nên khôn ngoan rời đi..
Phòng nghỉ ồn ào giống như được hút chân không, nhất thời yên tĩnh lại.
Chỉ còn lại hai người.
Dung Hạc đi đến chỗ Lục Tiêu Viễn đang nghịch bình oxy, ngồi xuống, nhắc nhở: “Thầy Lục, một lần không thể hít quá nhiều, sẽ sinh ra phản ứng ỷ lại.”
“Vậy sao?” Lục Tiêu Viễn ném bình oxy sang một bên với vẻ mặt ghét bỏ, “Vậy anh đành đổi sang hít cái khác vậy.”
Dung Hạc chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm chặt trong vòng tay.
Hai tay Lục Tiêu Viễn ôm lấy eo Dung Hạc, vùi mặt thật sâu vào cổ Dung Hạc, chóp mũi chạm gần đến xương quai xanh, giống như lưu luyến, chậm rãi hít thở.
Dung Hạc chỉ cảm thấy cổ lạnh đến phát run, còn hơi ngứa, nhưng hơi thở mềm mại không ngừng vờn quanh chỗ nào đó, kích thích dây thần kinh mẫn cảm.
Thì ra đây mới gọi là “hít” mà Lục Tiêu Viễn nói.
Dần dần, Dung Hạc có một chút ảo giác hô hấp không thuận, giống như thật sự bị đối phương hút hết oxy.
Khi kết thúc cái ôm dài dằng dặc, Lục Tiêu Viễn không ngoài ý muốn nhận được một chú chim nhỏ màu đỏ hồng.
Sau giờ nghỉ trưa kết thúc, Dung Hạc chuẩn bị trang điểm, vừa đi đến cửa phòng trang điểm, không ngờ lại nhận được điện thoại của Tôn Duệ.
Ở phía đối diện, Tôn Duệ như đang ở trong tình trạng bùng nổ, sau khi cậu nghe điện thoại, một chữ “Alo” cũng đủ khí thế mười phần, vô cùng chói tai.
Dung Hạc hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Anh Tôn tìm em có chuyện gì không ạ?”
Tôn Duệ bình tĩnh lại một chút rồi nói: “Điện thoại di động của Lục Tiêu Viễn tắt máy, tôi chỉ có thể gọi cho cậu.”
Dung Hạc nói, “Vậy để lát nữa em bảo anh ấy gọi lại cho anh.”
Tôn Duệ sâu kín nói: “Không cần, là do cậu ta tự tiện trèo đèo lội suối đến diễn một vai người qua đường, không thèm báo cho tôi.”
Dung Hạc bối rối, một lúc lâu sau mới nói: “Thì ra là anh Tôn không đồng ý.”
“Tôi không đồng ý thì có ích không?” Tôn Duệ nói xong, thở dài thỏa hiệp, “Bỏ đi, không tùy hứng thì không phải Lục Tiêu Viễn.”
“Tùy hứng?”
Dung Hạc vô cùng kinh hãi lặp lại một lần.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy có người dùng từ “tùy hứng” để hình dung Lục Tiêu Viễn, người mà từ trước đến nay vẫn luôn thận trọng và tự chủ.
Tôn Duệ ha hả chế nhạo: “Nếu cậu ta mà không tùy hứng, hai người sao có thể ——”
Những lời sau đó dừng lại, không nói tiếp nữa, thay đổi thành: “Chao ôi, biết cậu ta đến nơi an toàn là được rồi, không bị ngất xỉu trên cao nguyên là được.”
*
Lục Tiêu Viễn đến sớm, hai ngày đầu không cần quay phim, nhưng lý do của hắn rất đầy đủ, nói là sợ mình bị say độ cao, cho nên đến sớm để thích ứng trước hai ngày.
Lý do này hầu như không làm mọi người dấy lên nghi ngờ – liệu hắn có phải đến đây gặp đối tượng hay không.
Chỉ có tâm tư tinh tế như Tiểu Văn mới mơ hồ đoán được chân tướng.
Cảnh quay buổi chiều được chia thành hai nhóm AB, cả ở trong nhà và ngoài trời.
Triệu Kỳ quay xong mấy cảnh ngoài trời, định vào tấm bạt chắn gió bên cạnh nghỉ ngơi một lát, vén rèm cửa lên, nhìn thấy bên trong có người ngồi, là Lục Tiêu Viễn.
Triệu Kỳ tuy cũng là nghệ sĩ nổi tiếng, cũng thường được một nửa giới giải trí nâng đỡ, nhưng so với Lục Tiêu Viễn, thì độ nổi tiếng và thâm niên trong nghề đều không bằng.
Đang lúc cậu ta do dự có nên vào quấy rầy hay không, thì Lục Tiêu Viễn chỉ vào ghế dựa bên cạnh, ý bảo cậu ta ngồi.
Cậu ta khách khí chào một tiếng “Chào thầy Lục ạ”, sau khi ngồi xuống, Lục Tiêu Viễn pha cho cậu ta một tách trà.
Cậu ta vội vàng nói lời cảm ơn.
Lục Tiêu Viễn nhếch môi nói: “Không cần, khoảng thời gian này, may mà Tiểu Hạc được cậu chăm sóc.”
Triệu Kỳ ngẩn người, không ngờ tới một Lục Tiêu Viễn bị đồn thổi là có tính cách lạnh lùng xa cách, lại có thể dễ gần như vậy, thậm chí còn có thể cười.
Cậu ta cũng cười nói: “Đâu có, bọn tôi đều là hỗ trợ, chăm sóc lẫn nhau mà thôi.”
Nhưng rất nhanh, cậu ta lại lờ mờ cảm thấy nụ cười của Lục Tiêu Viễn có vẻ không đơn giản như vậy, liền dò xét lời nói có vẻ khiêm tốn vừa rồi, rõ ràng là nói với tư cách là người thân.
Ngoại trừ những người có quan hệ thân thiết ra, ai lại rảnh hơi đâu mà đi cảm ơn người đã chăm sóc người khác?
Cậu ta chợt thấy hối hận vì câu nói “chăm sóc lẫn nhau” mà mình vừa nói…
*
Cảnh quay buổi chiều của Dung Hạc kết thúc lúc bốn giờ, cậu đã đồng ý cùng Lục Tiêu Viễn đi đến khu phố bên cạnh sau khi hoàn thành cảnh quay..
Nhưng lúc này Lục Tiêu Viễn vẫn còn đang cùng đạo diễn nói chuyện quay phim, cậu đành đứng bên ngoài hàng rào chờ đợi.
Khoảng 10 phút sau, một bà lão đội khăn trùm đầu gánh hàng đi ngang qua, không chú ý đường, bước hụt xuống hố, người thì không bị ngã, nhưng đồ trong gánh hàng đổ hết xuống đất.
Dung Hạc lập tức bước tới giúp đỡ.
Trong quá trình hỗ trợ nhặt đồ, Dung Hạc được biết bà lão vừa đi dự mít tinh ở một bản làng khác, bà cùng con dâu làm những chiếc vòng tay và những món đồ bằng bạc này, đem đi bán.
Dung Hạc cầm hai chiếc nhẫn cài vào nhau, gập ngón tay lại, đặt ở trước mắt quan sát một lát, nhìn thấy phía trên khắc hoa văn truyền thống của địa phương, ghép lại với nhau chính là một đám mây.
Đám mây…
Cậu nghĩ đến tên Lục Tiêu Viễn.
Sau đó, cậu nới với bà lão, “Cháu mua hai cái này.”
Trong quá trình thanh toán, bà lão nói thêm vài câu.
Tiếng phổ thông của bà không tốt, Dung Hạc vừa nghe vừa đoán, mới hiểu bà đang nói đến miếu tình nhân ở bên kia rừng cây, nếu ước hẹn với người mình yêu ở đó, cả đời này sẽ được thần nữ che chở.
Sau khi bà lão đi khỏi, Dung Hạc cúi đầu nhìn hai chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắm lại, nghe chúng phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
Nói là nhẫn, thực ra là hai vòng bạc, được đục một cái lỗ nhỏ ở giữa, có thể điều chỉnh kích thước.
Lúc này, Lục Tiêu Viễn đi ra, Dung Hạc nhanh chóng đem nhẫn bỏ vào trong túi.
Cảnh sắc thiên nhiên cao nguyên thật kỳ vĩ, từ đây có thể phóng tầm mắt nhìn ra những dãy núi phủ tuyết trắng, bầu trời trong xanh lúc xa lúc gần.
Lục Tiêu Viễn đến đây lần đầu tiên, hoàn toàn không biết đường, nên đã giao công việc hướng dẫn viên cho Dung Hạc, người đã ở đây được mấy ngày.
Nhưng thật ra, mỗi ngày Dung Hạc cũng chỉ đi đi lại lại giữa đoàn làm phim và chỗ ở, cũng không tính là biết đường so với Lục Tiêu Viễn, nơi khác duy nhất cậu có thể nghĩ đến chính là Miếu tình nhân mà bà lão vừa nhắc tới.
Vì thế, hai người bèn chậm rãi đi về phía rừng cây.
Dung Hạc hỏi Lục Tiêu Viễn: “Vừa rồi, đạo diễn Vương nói gì với anh vậy, sao lại lâu như thế?”
Lục Tiêu Viễn nói: “Ông ta nói muốn thêm phân cảnh cho nhân vật cứu viện của anh, nhưng anh không đồng ý.”
Nghe vậy, Dung Hạc gật đầu nói: “Chắc ông ấy hi vọng anh có nhiều cảnh quay hơn một chút, suy cho cùng có anh gia nhập, doanh thu của bộ phim sẽ cao hơn một chút.”
Lục Tiêu Viễn khẽ gật đầu, không thèm để ý.
Dung Hạc hắng giọng, tiếp tục nói: “Hơn nửa năm nay, anh đã giúp em rất nhiều, nếu không chỉ dựa vào một mình em, chắc chắn đi tới bước này sẽ rất khó khăn, đến tận bây giờ vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn với anh, nhưng thật sự em cũng không biết phải cảm ơn anh như thế nào cho phải.”
Dung Hạc trong miệng nói cảm ơn, anh mắt lại rơi xuống vài phần hổ thẹn không dễ phát giác.
Lục Tiêu Viễn đột nhiên hỏi: “Em có biết vì sao tôi có được nhân vật thiếu niên Lý Sơ không?”
Thiếu niên Lý Sơ là nhân vật trong tác phẩm “Gặp em” của Lục Tiêu Viễn, sau khi bộ phim điện ảnh kia được công chiếu, Lục Tiêu Viễn đã trở nên nổi tiếng.
Dung Hạc nói, “Nghe nói là đạo diễn Trương đến học viện điện ảnh chọn trúng anh.”
“Vậy em cảm thấy anh diễn như thế nào?”
“Kinh diễm.” Dung Hạc không cần suy nghĩ nói.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu không có đạo diễn Trương, hoặc anh diễn không tốt?”
Dung Hạc mím môi, cúi đầu, không nói gì.
Nếu như hai cái này thiếu một cái nào đó, giới showbiz có thể sẽ không có Lục Tiêu Viễn như bây giờ.
“Thiên Lý mã không có Bá Nhạc thì cũng như ngọc quý trong bãi đá vậy(3),đạo diễn Trương chính là Bá Nhạc của anh. Về phương diện này, may mắn của anh đến sớm hơn em.” Lục Tiêu Viễn từ trong túi áo vươn tay ra, giữ chặt gáy Dung Hạc, để cho cậu ngẩng đầu nhìn mình, “Tiểu Hạc,nghe này, anh không phải là hậu đài của em, cũng không phải lối tắt của em.”
(3): (nghĩa bóng) nhiều người có tài năng, nhưng ít người có thể nhận ra tài năng khi họ nhìn thấy nó
“Anh là Bá Nhạc của em.”
“Là một thiên lý mã(4),chỉ cần tiếp tục chạy về phía trước là được, không cần phải gánh thêm gánh nặng nào khác.”
(4): thiên lý là ngàn dặm, mã là ngựa => thiên lý mã: ngựa đi ngàn dặm.
“Huống hồ một diễn viên ưu tú như em, bị chôn vùi không chỉ là tổn thất nặng nề của ngành điện ảnh, mà còn là sự mất mát cho khán giả.”
Thanh âm Lục Tiêu Viễn nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại gõ vào trong lòng Dung Hạc, tạo ra gợn sóng điện tê dại.
Dung Hạc kinh ngạc nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, một lúc sau mới nói: “Sao lại nghiêm trọng như anh nói được, chẳng qua anh là tình nhân…”
Nói đến đây, cậu đã bị cắn mạnh đầu lưỡi, năm chữ sau bị chặn ở bên miệng.
Trời nắng cả buổi trưa nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, hơi thở tràn ngập sương trắng.
Bước qua khu rừng hoang vắng, ánh nắng mỏng manh chiếu qua kẽ hở trên cành cây trên vai hai người, tựa như một chiếc khăn mảnh mai quấn lấy hai người.
Đi ra khỏi rừng cây, lại bước qua một con đường mòn dưới vách đá, một ngôi đền nhỏ khiêm tốn bị những tảng đá che khuất, lặng lẽ xuất hiện cách đó không xa.
Thật ra Dung Hạc không phải là người mê tín dị đoan, năm đó khi không còn nơi nào để đi, cậu đã thờ cúng vô số thần, phật, nhưng vẫn như cũ không thể giảm bớt được những gian khổ đó.
Nhưng vào lúc này, cậu rất muốn nhờ thần minh một lần nữa.
Không phải vì những gì đã mất đi, mà là vì những gì có được.
Dung Hạc không nói cho Lục Tiêu Viễn biết đây là miếu tình nhân, chỉ hàm hồ nói là nơi ước nguyện.
Đi vào trong miếu, Dung Hạc thấy Lục Tiêu Viễn vẫn nhìn chằm chằm bàn tay cậu nhét trong túi áo, không khỏi chột dạ siết chặt năm ngón tay lại, hai chiếc nhẫn ma sát vào lòng bàn tay.
Lục Tiêu Viễn hỏi: “Trong túi có gì thế? Anh thấy cả đường em cứ giấu mãi.”
Dung Hạc trời sinh không biết nói dối, đành phải lấy tay ra, mở lòng bàn tay: “Là hai… chiếc vòng. ”
“Vòng?” Đuôi lông mày Lục Tiêu Viễn khẽ nhíu, “Đây không phải là nhẫn sao?”
“Ừm…”
“Mua cho chúng ta?”
Hai chữ “Chúng ta” khiến Dung Hạc thở không ra hơi và tim đập loạn nhịp, giống như bị đào ra bí mật ẩn giấu trong đáy lòng.
Cậu không dám dễ dàng trả lời vấn đề này, dù sao nhẫn vẫn có hơi linh thiêng, cho dù chỉ là hai chiếc nhẫn bạc rẻ tiền.
Lục Tiêu Viễn hỏi xong, không nhận được phản hôig, trên mặt dần dần lộ ra biểu tình mất mát,.
Dung Hạc thoáng cái luống cuống, trước khi Lục Tiêu Viễn hoàn hồn, vội vội vàng vàng gật đầu.
“Nếu đã có một chiếc của anh, vậy thì đưa cho anh nhé.”
Lục Tiêu Viễn nói xong giơ tay lên, nhưng mu bàn tay lại hướng lên trên.
Dung Hạc giật mình một lát, mới cầm lấy bàn tay to lớn của Lục Tiêu Viễn.
Một lần nữa, cậu chạm vào sự thô ráp đã trải qua nhiều năm, không nhịn được, nhẹ nhàng gãi lên vết chai mỏng trên ngón tay, đồng thời đeo nhẫn vào ngón giữa của người kia.
Chiếc nhẫn đã được Dung Hạc sưởi ấm, dán lên da ngón tay của Lục Tiêu Viễn, hai loại nhiệt độ cơ thể chồng lên nhau, dần dần hòa làm một.
“Đến lượt anh.”
Lục Tiêu Viễn cầm một chiếc nhẫn khác, nhìn chằm chằm ngón áp út tay trái của Dung Hạc nửa ngày, cuối cùng vẫn nắm lấy tay phải của cậu, đeo lên ngón giữa.
Hai bàn tay đeo nhẫn thuận thế đan vào nhau, như thể đem tất cả dịu dàng đều khảm chặt vào lòng bàn tay.
Thế giới sáng sủa bên ngoài cửa dường như đã sụp đổ, chỉ còn lại thế giới trong ngôi đền mờ ảo, và họ là một đôi duy nhất còn lại trên thế giới này.
Không biết qua bao lâu, Dung Hạc mới nhớ tới mục đích mình đến đây.
Cậu chỉ chỉ tượng đá thần nữ trước mặt, sau đó buông tay Lục Tiêu Viễn ra, hai tay chắp vào, nhắm mắt lại ước nguyện.
Đó là một ước nguyện rất dài.
Dung Hạc rất lâu cũng không mở mắt.
Lục Tiêu Viễn đứng cạnh một hồi lâu như bị bỏ rơi.
Vì thế, khi Dung Hạc ước nguyện xong, chuẩn bị mở mắt ra, trên môi đột nhiên bị in lên một nụ hôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.