Sáng sớm hôm sau, Dung Hạc mở mắt ra trong ánh sáng rực rỡ, trong lúc buồn ngủ, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác hơi đau đớn, sau đó dần dần nhớ lại vụ tai nạn kinh hoàng đêm qua.
Ba giây sau, cậu đột nhiên hoảng loạn từ trên giường đứng dậy, trợn tròn mắt nhìn quanh bốn phía.
Nhưng toàn bộ gian phòng im ắng, hoàn toàn không ngửi được sự tồn tại của người thứ hai, góc chăn cũng không có bất kỳ dấu vết nào liên quan đến Lục Tiêu Viễn.
Ngay cả kịch bản tối hôm qua cùng Lục Tiêu Viễn xem đều được xếp gọn gàng, đặt trong chiếc hộp mà cậu thường dùng để đựng kịch bản.
Nhưng cậu nhớ rõ, ngày hôm qua mình bị những lời nói kia của Lục Tiêu Viễn làm cho kinh ngạc đến mức không thể nắm bắt được kịch bản, chính Lục Tiêu Viễn nhặt kịch bản lên đặt ở trên sô pha…
Tuy nhiên, mọi thứ trước mắt vẫn giống như mọi buổi sáng bình thường trước đây, giống như cậu vừa trải qua một giấc mơ quá mức chân thật, hiện giờ mới từ trong mơ tỉnh lại.
Dung Hạc như bị dội một chậu nước đá, màng nhĩ ong ong, trong lòng lạnh đi một nửa.
Xoa xoa huyệt thái dương, mơ mơ màng đi đến cửa phòng vệ sinh, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, một bước tiến lên, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng ôm lấy sọt rác trong góc.
Bông trang điểm bị bỏ trong thùng rác gần như hết nửa hộp, từng miếng đều không phát huy hết tác dụng. Đây tuyệt đối không thể là tác phẩm của chính cậu.
Trái tim rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-yeu-nhau-khan-cap/935082/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.