Kỳ thật lúc ở gara, Dung Hạc đã tỉnh.
Chóp mũi tràn ngập mùi tuyết tùng lạnh lẽo, lúc mơ mơ màng màng còn tưởng là Lục Tiêu Viễn đang ôm mình, chờ khi hoàn toàn tỉnh táo lại mới phát hiện trên người khoác áo khoác của Lục Tiêu Viễn.
Đang lúc cậu cười nhạo chính mình suy nghĩ khác thường, cậu đã bị Lục Tiêu Viễn từ ghế xe ôm vào trong ngực, dùng tư thế ôm công chúa để ôm.
Cậu không dám để cho Lục Tiêu Viễn biết mình đã tỉnh, bởi vì lúc này mặt cậu nhất định đã đỏ bừng lên, chỉ còn cách vùi mặt vào ngực Lục Tiêu Viễn giả chết.
Tận đến khi Lục Tiêu Viễn đặt cậu lên giường, trận “tra tấn” dài dằng dặc này mớicó dấu hiệu chấm dứt.
Nhưng, Lục Tiêu Viễn lại không rời đi ngay.
Bởi vì nhắm mắt, cậu không nhìn được chuyện đang phát sinh trước mặt, nhưng những giác quan khác thì vô cùng nhạy bén, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được cỗ khí tức ấm áp chậm rãi tới gần, dán vào hai má cậu, lại quanh quẩn nơi chóp mũi.
Lần đầu tiên trong đời, cậu mới cảm nhận được cảm giác “hươu con va chạm”(1) trong kịch bản. Nhưng mà đỉnh gạc kia dùng quá sức, thoáng cái đụng phải vách tường, khiến cho hô hấp của cậu trở nên hỗn loạn.
(1): (nghĩa bóng) bồn chồn, vì sợ hãi hoặc cảm xúc mạnh
Lục Tiêu Viễn lẽ ra phải phát hiện ra cậu đang giả vờ ngủ.
Dung Hạc mở to hai mắt, nhìn trần nhà tối đen, trong đầu nổi lên một trận hối hận cổ quái ——
Nếu như kỹ năng diễn xuất vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-yeu-nhau-khan-cap/935068/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.