Hàn Nhật Hạo vào thư phòng giải quyết công việc quên luôn cả ăn trưa,Lâm Mẫn Mẫn cũng vậy say mê với bộ thiết kế của mình chẳng nhớ gì luôn.
Đến chiều tối Lâm Mẫn Mẫn vào bếp nấu cho anh một nồi canh,xong rồi dọn sẵn lên bàn,định lên kêu anh xuống ăn quay người lại đã đâm vào người anh.
Cô xoa xoa cái chán của mình:
- Thiếu gia anh xuống khi nào vậy.
Hàn Nhật Hạo xoa đầu cô:
- Có đau Lắm không?
Lâm Mẫn Mẫn lắc đầu nhẹ.Hàn Nhật Hạo chợt nhớ vừa nghe cái gì sai sai hỏi lại cô:
- Em vừa kêu tôi là gì?????
- Thiếu gia ạ...Lâm Mẫn Mẫn chưa nhớ gì.
- Em quên lời tôi nói rồi sao.Từ nay không được gọi tôi là thiếu gia nữa.Phải gọi là gì chắc em không cần tôi phải nhắc lại đúng không.
Lâm Mẫn Mẫn giờ mới nhớ lại lời của anh trước đó,nhưng đúng là gọi thiếu gia đã quen rồi.
- Thiếu....à không,Nhật Hạo anh ăn cơm đi.Canh này là tôi nấu cho anh đó.
Hàn Nhật Hạo nghe cô gọi tên mình thì hài lòng,anh ra lệnh cho cô ngồi xuống cùng ăn,Lâm Mẫn Mẫn đang do dự anh liền kéo cô đặt xuống ghế nhẹ nhàng nói:
- Không do dự gì hết,nhà này của anh,anh là người quyết định.
- À còn nữa ăn rồi không cần dọn dẹp,những việc này không phải việc em nên làm.
Lâm Mẫn Mẫn ngơ ngác nhìn vào anh:
- Vậy tôi phải làm việc gì?????
Hàn Nhật Hạo thầm nghĩ việc của em là yêu anh nhưng anh không vội mà nói lãng sang chuyện khác:
- Việc của em là những việc do anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-yeu-em/150365/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.