Lúc ăn trưa Tiêu Dĩ Thư cứ thấp thỏm không yên. Tối qua cậu đã không ngủ ngon, trong đầu vẫn nghĩ đến những lời của Tiêu Hải và Quý Cần, sáng nay còn nhận được một cuộc điện thoại khó chịu như vậy, làm sao mà có khẩu vị được.
Lê Cẩn ngồi cạnh Tiêu Dĩ Thư, thấy sắc mặt cậu không tốt thì đau lòng: “Em có mệt không? Hôm nay là thứ bảy, ngủ nhiều một chút cũng được mà.”
Tiêu Dĩ Thư lắc đầu, không phải cậu không muốn ngủ, mà là không ngủ được, trong lòng thật sự rất lo lắng. Nếu ba cậu thật sự đến công ty làm ầm lên, vậy thì bao nhiêu mặt mũi sẽ mất sạch, lại còn mang đến phiền phức cho công ty. Nhưng thật sự cậu không muốn bỏ số tiền kia ra, tiền cho ba câu dùng và cho người khác dùng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cậu không bánh bao đến mức độ đó.
Nhất cử nhất động của Tiêu Dĩ Thư, Lê Cẩn đều quan tân vạn phần, anh chỉ nhìn qua là biết đối phương có tâm sự, cho nên dịu dàng quan tâm hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì không vui à, nói anh nghe thử xem, chuyện của em cũng là chuyện của anh mà.” Ở bên ngoài, Lê Cẩn luôn như sấm rền gió cuốn, thế nhưng trước mặt Tiêu Dĩ Thư thì lúc nào cũng là dáng vẻ ôn hòa vô hại, cực kỳ trung khuyển ~
Tiêu Dĩ Thư cảm thấy việc này rất mất mặt, nhưng cũng nghĩ lại, tối qua cũng đã nói chuyện kia rồi, còn thiếu một chuyện được sao. Từ lâu Lê Cẩn đã biết Tiêu gia là hạng người gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-yeu-chong-cua-tong-tai-ba-dao/1338202/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.