Chương trước
Chương sau
Lăng Hạ càng nghĩ càng thấp thỏm khó an, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa, hắn giật mình một cái nói: “Người nào?”
Bên ngoài vang lên tiếng Mộ Dung Tuyết: “Lăng đại ca, là ta.”
Lăng Hạ có chút kinh ngạc mở cửa ra, vẻ mặt Mộ Dung Tuyết không yên nói: “Lăng đại ca, vừa rồi ta phát hiện Bạch hộ pháp đốt hương truyền tin, nàng triệu tập ba hộ pháp khác tới nơi này. . . . . . Có phải nàng đã hỏi thăm ra vị trí A Tuyệt hay không?”
Trong lòng Lăng Hạ liền trầm xuống. Bây giờ Ngự Chi Tuyệt đã bộc lộ tài năng, bởi vì làm việc khiêm tốn nên dĩ nhiên không được coi là nổi danh ở mảnh này Dị Giới Đại Lục này. Nhưng là thiếu niên thiên tài có tiền đồ nhất của Phái Thiếu Dương, ở thành Sùng Minh vẫn có chút danh tiếng, cho nên nếu Bạch San vô tình gặp người thành Sùng Minh, muốn nghe được tin tức cũng không khó khăn.
Hắn cau mày nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết nói: “Mộ Dung cô nương, nếu như thế, chúng ta phải lưu lại.”
Mộ Dung Tuyết khẳng định gật đầu một cái: “Ừ, Lăng đại ca, ta nhất định sẽ ngăn cản các nàng.”
Bạch San quả nhiên ở lại khách sạn, hình như chờ đợi ba người khác.
Lăng Hạ chỉ sợ nàng sinh nghi, mỗi ngày đều rất ít đi xuống, cũng ở trong phòng luyện chế pháp khí cần thiết và đào tạo huyết Tri Chu. Theo Mộ Dung Tuyết miêu tả, bốn vị hộ pháp này đều am hiểu một lĩnh vực riêng, nhưng bốn người họ có thể tạo thành bốn sao pháp trận, dường như là khó gặp địch thủ.
Khắc Lan Mẫn Bạch tặng trứng Tri Chu do Tri Chu cấp tám hiếm thấy sanh hạ, mặc dù không có lợi hại như cơ thể mẹ, nhưng độc tính cũng lớn không phải thường, người bình thường chạm vào nó hoặc là bị cắn trúng một hớp, không tới một nén nhang tất sẽ vong, dù là người tu hành, cũng toàn thân tê dại tu vi giảm nhiều.
Vốn con nhện này còn chừng mười ngày mới có thể ấp trứng, Lăng Hạ không kịp nghĩ nhiều như vậy, mỗi ngày đều dùng máu của mình tưới, làm huyết Tri Chu sớm nở ra nhận chủ —— lúc cần thiết, vì Ngự Chi Tuyệt hắn không tiếc đả thương người.
Ở khách sạn này ngày thứ tư, rốt cuộc huyết Tri Chu cũng nở, to chừng một nắp bình lớn, toàn thân máu đỏ hết sức dữ tợn, nhưng thi hành tương đối trung thành chỉ thị của Lăng Hạ. Lăng Hạ rất vui vẻ, mỗi ngày đều ra ngoài mua thịt ma thú cấp thấp uy nó, sức ăn của huyết Tri Chu một ngày so một ngày càng lớn, cái đầu cũng dài rất nhanh. Hắn sợ sẽ hù Mộ Dung Tuyết nên luyện chế một túi ma thú, thường ngày bỏ huyết Tri Chu ở trong túi mang theo bên mình.
Ngày thứ bảy, quả nhiên lác đát có nữ nhân đội áo choàng tới, ăn mặc độc nhất vô nhị như Bạch San. Dù sao cũng là người quen, Lăng Hạ phân phó Mộ Dung Tuyết tận lực ít đi ra ngoài. Bởi vì dù mặt mũi thay đổi, nhưng hành động cử chỉ là rất khó đổi, khó bảo toàn sẽ không bị người quen nhận ra.
Đợi đến khi bốn vị hộ pháp tề tựu, bốn người lập tức rời khách sạn lên đường, phương hướng quả nhiên là thành Sùng Minh. Lăng Hạ cũng vội vàng tính tiền lên đường, trong khoảng thời gian này hắn đã chuẩn bị xe vật dụng đầy đủ, cùng Mộ Dung Tuyết ăn mặc thành thương nhân xa xa đi theo phía sau bốn người kia.
Bốn người kia ăn mặc hết sức đặc biệt, một đường hỏi thăm muốn đuổi kịp cũng không khó khăn. Tốc độ bọn họ hết sức nhanh, Lăng Hạ thì không sao, chỉ là, Mộ Dung Tuyết rõ ràng tiều tụy rất nhiều, nhưng chưa bao giờ kêu khổ.
Trong một ngày đêm, hai người không thể không ở tìm sơn động trong núi tạm thời ở lại. Lăng Hạ chặt đứt không ít nhánh cây thật dầy xấpmột tầng, để Mộ Dung Tuyết ngủ phía trên, hắn vì kiêng dè nên ngủ ở cửa động gác đêm.
Rất nhanh đến nửa đêm, Lăng Hạ nhìn trăng sáng trên không trung mà ngơ ngẩn cả người, trong lòng loạn hết lên.
Hai nhóm người này bây giờ hắn đều không thể ứng phó tới, chỉ hy vọng Mộ Dung Tuyết có thể ngăn cản bốn vị hộ pháp, Ngự Chi Tuyệt giữ tâm tính kiên định, không bị người ma tu đạo đầu độc. Nếu không, về sau thật sự biến thành nhân vật chính vạn dặm tìm bạn tận tình khuyên bảo khuyến cáo nhân vật phản diện lãng tử hồi đầu, cho đến cuối cùng yêu nhau giết nhau máu chó loạn lên. . . . . . Ác.
Lăng Hạ đang ngẩn người, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng chắc chắn không thể nào xuất hiện trên tàng cây chợt lóe, hắn kinh ngạc cực kỳ, không khỏi hô nhỏ một tiếng: “A Tuyệt?”
Giọng của hắn vốn hết sức thấp, dường như là nhỏ đến không thể nhận ra, nhưng người nọ rất dứt khoát dừng bước chân xoay người lại, khuôn mặt tinh sảo không thay đổi hướng về phía ánh trăng, chính là Ngự Chi Tuyệt! Trên lưng hắn là một thanh trường kiếm, hiển nhiên chính là thanh kiếm Lăng Hạ đưa kia.
Lăng Hạ có chút vui mừng, đứa nhỏ này cuối cùng vẫn không nỡ vứt thanh kiếm này sao? Nhưng hắn lập tức nghĩ lại, bốn người thánh Nữ Phong kia đang ở gần đây!
Hắn hốt hoảng đứng lên hạ thấp giọng nói: “A Tuyệt, không phải đệ đang ở Vạn Thú lâm sao? Thánh Nữ Phong. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt đã từ trên cây Thuấn Thân vọt tới, Lăng Hạ còn chưa kịp nói xong, lưng đã đụng mạnh vào đá, đau hít vào một hơi. Ngự Chi Tuyệt nắm thật chặt hai tay hắn đặt trên vách, toàn thân đều đang run rẩy, nhỏ giọng mà tràn đầy lệ khí: “Huynh lại gạt ta! Huynh muốn cùng nữ nhân này né tránh ta sao? . . . . . .”
Trong mắt hắn xoẹt qua một tia tím sậm, toàn thân đều tràn ngập sát khí, ánh mắt rất nhanh rơi vào người Mộ Dung Tuyết đang ngủ say bên trong.
Lăng Hạ cảm giác cánh tay mình như bị một lực lớn bẻ gảy, đau chau mày lại.
—— đây là hiểu lầm cẩu huyết ngược thân ngược tâm sao? Tại sao mỗi lần đứa nhỏ này đều vọng động như vậy, không để cho mình nói hết lời?
Hắn nghiêm túc nhìn ánh mắt của Ngự Chi Tuyệt nói: “Không phải, A Tuyệt đệ hiểu lầm, ta ra ngoài đưa nàng trở về thánh Nữ Phong, tiếp theo là tìm A Ly —— ta vĩnh viễn sẽ không lừa đệ.”
Ngực Ngự Chi Tuyệt không ngừng phập phòng, hơi sức trên tay dần dần nhỏ lại, đầu vô lực rũ xuống.
Tống Tiểu Hổ lỡ miệng nói ra, hắn lập tức hiểu, người này không chờ mình thì chớ, lại cùng nữ nhân khác đi —— có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở về!
Ý thức được sự thực này, hắn không để ý sư mệnh liền rời Vạn Thú lâm, một đường không ngừng tìm kiếm.
Thật may là. . . . . . Tìm được.
Hắn ngẩng đầu lên hung hăng nhìn Lăng Hạ, giọng khàn khàn: “Huynh có thể không thích ta, nhưng về sau không cần. . . . . .” ba chữ “Rời khỏi ta” phía sau, hắn gắt gao cắn môi dưới, vô luận như thế nào cũng nói không được.
Tim Lăng Hạ cứng lại, đôi tay không tự chủ ôm hắn vào ngực: “Thật xin lỗi, sau này sẽ không vậy nữa.”
Ngực Ngự Chi Tuyệt rung lên, trở tay ôm chặt lấy Lăng Hạ, liều mạng kiềm ý muốn hôn người này.
Lúc này, cách đó không xa một đám chim bay kêu loạn bay lên không, mấy cây đại thụ che trời ầm ầm ngã xuống, Lăng Hạ liền cảnh giác, vội vàng kéo Ngự Chi Tuyệt giấu ở nơi kín đáo.
Mấy hộ pháp Thánh Nữ Phong hiển nhiên không muốn kinh động người khác, đều lựa chọn vòng qua đại thành thị đi trấn nhỏ vắng vẻ, chung quanh nơi này cũng rất hoang vu, linh khí thiếu thốn, không có ma thú quá lợi hại, vậy động tĩnh vừa rồi rốt cuộc là tại sao? Hơn nữa thanh âm kia càng ngày càng đến gần!
Mộ Dung Tuyết cũng bị kinh động, rất nhanh thức tỉnh ngồi dậy, cả kinh nói: “Lăng đại ca, tiếng gì vậy?”
Lăng Hạ làm động tác bảo nàng im lặng, bảo Mộ Dung Tuyết nằm ở chỗ tối đừng động. Mộ Dung Tuyết thấy Ngự Chi Tuyệt bên cạnh, kinh ngạc không thôi.
Tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, chờ Lăng Hạ thấy rõ ràng tình cảnh mấy người đang đấu với nhau liền không khỏi im lặng nghi ngờ, bởi vì tất cả vậy mà đều là người quen!
Bốn mang nữ nhân áo choàng dĩ nhiên là tổ hợp Diệt Tuyệt sư thái Thánh Nữ Phong, một phương khác đứng đầu là thiếu nữ một thân áo xanh tay cầm kim tác Linh Đang, vài lần có duyên gặp mặt với mình Bích Vân! Mấy người khác ánh mắt đờ đẫn thân thể cứng ngắc đứng xung quanh thay nàng ngăn cản công kích, rõ ràng đã bị Bích Vân điều khiển.
Lăng Hạ kề sát bên tai Ngự Chi Tuyệt nhỏ giọng nói: “Bốn người này là Thánh Nữ Phong, nhất thiết không nên thể lộ hành tung.”
Ngự Chi Tuyệt rét run, nhất thời nhận ra được, hắn đương nhiên biết mấy nữ nhân đáng ghét này là ai!
Lăng Hạ nghe hắn hô hấp gấp dần, trong lòng lo lắng, liền đưa tay cầm tay của hắn, vỗ nhẹ nhẹ. Hắn có chút kỳ lạ, sao Bích Vân lại đánh nhau với một đám nữ nhân? Hai nhóm người mặc dù mục đích tương tự, nhưng bây giờ lại đấu với nhau, cũng kỳ.
Bích Vân phụng mệnh tìm kiếm Ngự Chi Tuyệt, trong lòng vẫn có vài phần rất bất bình, dù sao lần trước đó Ngự Chi Tuyệt đánh nàng mấy ngày ai cũng không nhận ra, bị người ma tu đạo đem ra nói chuyện say sưa một lần, nàng giận không sao kể xiết.
Lần này Chử Ấn triệu tập bọn họ cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói không được tổn thương Ngự Chi Tuyệt, lại để nàng vẽ bức họa. Nàng đầy bụng bực tức không chỗ phát, dọc đường đi khiêu khích tìm việc, làm ầm ĩ vô số, lúc này mới phát tiết được oán khí trong lòng.
Buổi tối khi nàng ngủ ngoài đồng thì vừa vặn gặp mấy người Thánh Nữ Phong, nàng thấy mấy nữ nhân này cổ cổ quái quái, chọc ghẹo khống chế một người đàn ông xé áo choàng một người trong đó. Hai bên vừa giao thủ, nàng không ngờ đối phương lợi hại như thế, một người trong đó lại có thể nhìn ra thân phận ma tu đạo của nàng! Ngay cả lúc nàng ra ngoài mang theo vài pháp khí lợi hại của sư phụ nàng, lại có Nhục Thuẫn bảo vệ bốn phía, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chạy trốn tới nơi này, tóc mây tán loạn vô cùng chật vật.
Người Thánh Nữ Phong căm thù người ma tu đạo đến tận xương tuỷ, lập tức liên tiếp ra sát chiêu, tổ hợp bốn người càng thêm lợi hại. Bích Vân không có sức đánh trả, trên người bị kiếm cắt mấy đường, dường như là áo rách quần manh.
Trước đó nàng đã đem tin hương phát ra, trong miệng cố ý nịnh nọt trì hoãn thời gian: “Mấy vị nữ tiền bối cần gì tức giận như thế? Rõ ràng cũng xinh đẹp. . . . . . A!” Đang nói chuyện nàng lại bị một hộ pháp từ sơ hở đâm trúng một kiếm.
Bạch San nổi giận nói: “Ma tu đạo Yêu Ma Quỷ Quái, giỏi nhất lời ngon tiếng ngọt, người người phải trừ diệt!” Mũi kiếm nàng thoáng một cái, chém bay một con rối, đồng thời kiếm khí cũng chặt đứt một nhúm tóc của Bích Vân. Bả vai người nọ bị chặt xuống một nửa liền tỉnh táo lại, đau đớn té ngã xuống mặt đất hét thảm lăn lộn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Bích Vân giận dữ, trước đó nàng bị thua thiệt dưới tay Ngự Chi Tuyệt, cớ sao bây giờ lại vì người này lại bị bức bách đến vậy? Chỉ là, Nhiếp Hồn Thuật nàng am hiểu hoàn toàn không có đất dụng võ với mấy nữ nhân này, lập tức cắn răng khổ sở nỗ lực chống đỡ —— ma tu đạo Bạch Uyên hộ pháp, Khôi Lỗi Sư Minh Trạch đang ở gần đây!
Mộ Dung Tuyết không đành lòng, Lăng Hạ vội vàng khoát khoát tay với nàng, ý bảo nàng bình tĩnh chớ nóng. Nàng cũng biết mình không thể để bại lộ, lập tức nhịn không ra, chỉ là đôi mắt đều đỏ.
Bạch San đang muốn tiến lên cho yêu nữ ma tu đạo này một kích cuối cùng, đột nhiên một vật thể cứng rắn như vàng từ dưới đất nhô ra ngăn trước mặt Bích Vân, năng lượng kiếm rơi phía trên, phát ra một thanh âm vang lên chói tai. Nàng rét run ra lệnh ba người khác: “Lui về phía sau!”
Bích Vân mừng rỡ, hét lớn: “Minh Trạch hộ pháp!”
Vật thể kia cả người xám ngắt, mắt trắng bệch, móng tay bén nhọn dài năm, sáu tấc, là một con khôi lôi cương thi!
Nó há mồm phát ra tiếng cười cạc cạc chói tai, hàm răng ngà ngà dưới ánh trăng hết sức khiếp người, lúc người Thánh Nữ Phong đang kinh nghi bất định, vô số châm nhỏ năng lượng bắn ra khỏi miệng nó, châm nhỏ này dưới ánh trăng lóe lam quang nhẹ nhàng, hiển nhiên là kịch độc!
Tứ nữ lập tức huy động kiếm đánh rớt châm nhỏ, Bạch San cả giận nói: “Lén lén lút lút, chỉ biết ám toán người, quả nhiên là thủ đoạn hèn hạ ma tu đạo thường dùng!”
Nàng âm thầm đề cao cảnh giác, nuốt một viên Giải Độc Hoàn vào trong miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.