Lăng Hạ ngượng ngùng, dáng vẻ nhếch nhác này bị người khác nhìn cũng không có gì, nhưng bị Ngự Chi Tuyệt hoặc Tống Tiểu Hổ phát hiện cảm giác lại rất không tốt, có vẻ người đại ca này quá vô dụng. . . . . . Hắn vội vàng khó khăn kéo chăn mỏng đậy lại, gương mặt nóng lên có chút xấu hổ nói: “Là ta không tuân theo môn quy —— vết thương này nhìn thì dọa người nhưng không đau chút nào.”
Hắn bị thương mấy ngày nay đều nằm sấp, bây giờ ngẩng cổ lên liền mỏi, đành phải cúi thấp đầu xuống, giọng nói vẫn khô khốc.
Lăng Hạ vừa nói như vậy, tim Ngự Chi Tuyệt cứng lại, cũng càng tức giận, vẻ muốn phun trào oán khí không biết phát tiết như thế nào. Nó hít sâu một cái, cứng rắn kéo chăn mỏng ra để qua một bên.
Chân Lăng Hạ vừa dài vừa gầy, Ngự Chi Tuyệt không được tự nhiên dời ánh mắt lên trên. Cái mông cùng một số ít chỗ phía dưới đùi vẫn sưng to, làn da trắng nõn bóng loáng phía dưới làm nổi bật mấy vết tím bầm dữ tợn đáng sợ, bên cạnh còn có vết máu, có thể tưởng tượng lúc ấy thảm thế nào.
“Cũng năm ngày rồi, ta nghĩ sao ngươi vẫn không đến thăm ta, kết quả tới liền thấy bộ dáng này.” Ngự Chi Tuyệt cố gắng giữ vững bình tĩnh, lại ngăn chặn không được tức giận trong giọng nói, “Rốt cuộc là ai làm? Ta đi hỏi quản sự nơi này một chút!”
Mấy chữ phía sau quả thật mang theo vài phần hung dữ, Lăng Hạ nhất thời sợ hết hồn, vội vàng giãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-xuyen-khong-cua-vat-hy-sinh-cai-tao-nhan-vat-phan-dien/1588035/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.