“Bắt đầu từ tầng năm sẽ không dễ qua như vậy.” Ngự Chi Tuyệt vẫn nhìn ảo ảnh thạch, không biết suy nghĩ của Lăng Hạ. Y trầm giọng nói,”Nếu là ta, dùng thời gian không tới một nửa thời gian của hắn là đã phá được bốn tầng này, mang theo những người đó đều là gánh nặng.”
Lăng Hạ không nhịn được nghiêng mặt qua một bên khẽ cười ra tiếng, có lẽ Giáo chủ đại nhân không ý thức được, khi y nói những lời này, ngay cả khi nói một cách bình tĩnh đại khí, trên thực tế vẫn tiết lộ chút ý tứ kỳ quái hàm xúc.
Ngự Chi Tuyệt nghe tiếng cười của hắn, trên mặt rõ ràng có chút quẫn bách, nhưng là rất nhanh sẽ khôi phục tự nhiên.
Trong ảo ảnh thạch, đám người Tống Tiểu Hổ lông tóc không tổn hao lên tới Tầng năm.
Giữ tầng năm chính là Khắc Lan Mẫn Bạch. Khắc Lan Mẫn Bạch sáng sớm nghe được tin tức, biết tên tóc lam đó cũng ở đây, lập tức thúc ngựa không ngừng chạy đến. Nàng đỉnh đạc ngồi trên ghế chơi trường côn trong tay, không chút để ý quan sát mọi người.
Nàng vẫn có chút ấn tượng với Tống Tiểu Hổ cùng Mộ Dung Tuyết, biết đều là bằng hữu của Lăng Hạ. Nhưng nếu Tô Mạc Chận ở đây, đương nhiên sẽ không để cho bọn họ dễ dàng qua cửa.
“Muốn qua cửa này vô cùng đơn giản.” Khắc Lan Mẫn Bạch dùng cây gậy vẽ một đường trên mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai, “Một trong năm người các ngươi, chỉ cần đánh ta bại, coi như qua cửa.”
Tống Tiểu Hổ vừa muốn động, Tô Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-xuyen-khong-cua-vat-hi-sinh-cai-tao-nhan-vat-phan-dien/774350/quyen-3-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.