Thúy Thiên Thành nhìn sắc mặt Thượng Khai một chút, rất thông minh không nói lời nào. Thượng Khai đau lòng con trai mình chết thảm, tạm thời không để ý tới vấn đề mặt mũi, chỉ đỏ mắt cười lạnh: “Phong Chưởng môn cảm thấy nên xử trí thế nào? Chẳng lẽ mặc cho Nhan nhi chết thảm hay sao?”
Phong Thúc Minh lạnh nhạt nói: “Thượng huynh hiểu lầm, đương nhiên ý ta không phải vậy. Không bằng đổi lại, để thiếu niên này nhận roi hình, mười ngày sau, nếu hắn vẫn còn sống liền coi như hắn có phúc, Thượng huynh cảm thấy thế nào?”
Nếu nói đến roi hình, dĩ nhiên không chỉ đơn giản như bề ngoài, mà là dùng da ma thú cấp ba chế luyện thành roi, mỗi ngày quất đệ tử phạm sai lầm mười cái, trong vòng mười ngày phơi dưới ánh nắng chói chang không cho ăn uống.
Nói như vậy, có hơn phân nửa người chịu đựng không được, không đến ba ngày liền mất hết sức mà chết.
Phong Thúc Minh nói vậy, một mặt là vì mặt mũi Thành Vân Tiêu, mặt khác cũng cho thiếu niên này một phần cơ hội sống. Nói như vậy, chỉ cần ý chí đủ mạnh là có thể sống sót.
Thượng Khai nhìn thân thể yếu đuối của thiếu niên đang quỳ một chút, hắn cũng biết không thể không cho Phong Thúc Minh mấy phần mặt mũi, dù sao nhi tử mình cũng có lỗi trước, vì vậy hừ lạnh nói: “Được rồi! vậy liền phiền Phong Chưởng môn sớm thi hành hình phạt!”
Dù thiếu niên này chịu qua roi hình, sớm muộn gì hắn cũng có thủ đoạn khác báo thù cho Nhan nhi!
Thủy Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-xuyen-khong-cua-vat-hi-sinh-cai-tao-nhan-vat-phan-dien/774312/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.