Ngoại truyện 2: Đứa ngốc lớn và đứa ngốc nhỏ (1)
Ngày tốt nghiệp, tôi về nhà cùng với bó hoa mà Đường Phong Hành đã tặng, là những bông hướng dương vàng ươm mà tôi thích và hoa baby màu xanh da trời. Lúc Đường Phong Hành tặng hoa cho tôi, tôi cố tình không nhận lấy nó ngay, anh khó hiểu nhìn tôi: "Sao vậy, bó hoa có vấn đề gì à?"
Tôi bặm môi trả lời anh: "Trước khi nhận hoa còn thiếu một thứ nữa."
Vẻ mặt Đường Phong Hành vẫn hoang mang, ôm lại hoa vào ngực, thậm chí anh còn thực sự nghiêm túc suy nghĩ: "Bây giờ em muốn quà tốt nghiệp nữa hở, vậy..."
Tôi thở dài, không đợi anh nói xong mà đã kéo cằm anh lại hôn một cái: "Đồ ngốc, là thiếu nụ hôn chúc tốt nghiệp."
Cả năm qua tôi bận rộn với việc bảo vệ luận án, chuẩn bị sơ yếu lý lịch và tập trung chữa bệnh, có rất ít thời gian rảnh để thư giãn giải trí. Sau khi trải qua một năm trị liệu tâm lý và uống thuốc gần ba năm thì tâm trí tôi không bị rối tung nữa, rất nhiều kí ức không còn là những mảnh vụn hỗn loạn, cảm xúc luôn duy trì ở mức độ bình thường.
Tôi còn muốn ghi công cho Đường Phong Hành và sự cố gắng của chính mình, mặc dù rất khó để công nhận giá trị của bản thân trong một thời gian ngắn, đôi khi tôi vẫn để tâm vào những chuyện vụn vặt, cảm thấy mình không có mục tiêu đặc biệt nào để sống tiếp, khó có thể điều khiển được lo âu và những cảm xúc tiêu cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tu-sat-khi-dong-toi/897131/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.