Tôi bó xong một bó hoa với những bông bách hợp còn đọng sương và những đóa hướng dương vàng rực rỡ, hỏi chủ tiệm lấy dải ruy băng màu xanh dương thắt một chiếc nơ thật gọn gàng. Chỉ một bó hoa này mà tôi làm lâu hơn bình thường tận mười phút. Tôi đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lên, hào phóng gọi một chiếc taxi rồi ôm bó hoa ngồi lên xe, lòng ngập tràn phấn khích.
Ngoài cửa sổ là ánh nắng xán lạn không mang theo hơi nóng, tôi ấn mở cửa kính để tận hưởng làn gió nhẹ và ánh mặt trời tưới lên những đóa hoa.
Bó hoa này chỉ có bách hợp là có hương thơm nhàn nhạt, hoa hướng dương không có mùi hương, thế nhưng tất cả chúng đều quá đỗi hoàn hảo và đẹp đẽ dưới ánh nắng mặt trời, trong đôi mắt của tôi.
Tôi về tới trường học, ôm bó hoa đi qua vô số sinh viên mặc đồ cử nhân đang chụp hình, tôi vừa lách người tránh đám đông vừa tập trung nhìn về phía trước, từng bước đi tới thảm cỏ mà Đường Phong Hành đã nhắn tin cho tôi. Tôi cẩn thận ôm bó hoa trong ngực, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Phong Hành đang đứng quay lưng về phía tôi, anh mặc đồ cử nhân, nắng chiếu rọi khiến anh không thể mở to mắt.
Tôi ấn vào nút nghe, nói vào điện thoại qua lớp khẩu trang: "Đường Phong Hành, xoay người."
Anh lập tức quay người lại, nụ cười tươi của anh làm mắt tôi chói lòa. Vẻ ngạc nhiên nhanh chóng rút đi, anh mở rộng hai tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tu-sat-khi-dong-toi/897114/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.