Tôi dạo quanh trong khu vườn nhỏ của bệnh viện, đồng phục bệnh nhân màu vàng nhạt, ánh nắng vàng ươm tựa như một lớp mỡ mềm mịn bao phủ xuống người tôi, những chiếc lá cây xanh tươi mơn mởn chiếm trọn tầm nhìn. Bây giờ khung cảnh trước mắt tôi thấm đẫm sắc màu, bỗng nhiên tôi chợt hiểu được bức The Night Cafe của Van Gogh, một bức tranh sơn dầu nơi ánh đèn vàng chói mắt soi tỏ khắp quán bar.
Sau lễ Laba mùng 8 tháng Chạp là đến Đại hàn, sau Đại hàn là lễ Trừ tịch rồi đến đêm Giao thừa, sắp được nghe tiếng pháo nổ thâu đêm để chào đón một năm mới tốt đẹp rực rỡ rồi.
Tôi đi dọc hành lang thì tình cờ đụng phải một bệnh nhân đứng đập đầu vào cột đá đang bị y tá lôi đi. Tôi khựng lại, không nhớ rõ là mình muốn đi đâu, cứ như mộng du vừa tỉnh lại thì đã đứng ở nơi này mất rồi. Tôi ngẩn người suy nghĩ một lát rồi sờ sờ túi áo lấy ra một tờ giấy nhỏ, trên đó có viết một dãy số điện thoại.
Số điện thoại này là của ai nhỉ? Tôi nghĩ ngợi thật lâu, ở nơi này điều trị một thời gian nên đôi khi tôi sẽ quên mất một số chuyện, thế nhưng những nỗi đớn đau đó tôi lại nhớ kỹ một cách kỳ lạ.
Tôi đi đến quầy lễ tân rồi bấm gọi số điện thoại kia, giọng nói quen thuộc truyền đến qua ống nghe: "Có chuyện gì thế Thư Ninh?"
Lát sau tôi mới lên tiếng, đầu óc có hơi tê dại: "Đường Phong Hành, em vừa quên mất số điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tu-sat-khi-dong-toi/897108/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.