[Trần Thư Ninh]
Tôi không thể mở nổi mắt. Đống thuốc tôi uống tối qua làm cho tôi không thể nhúc nhích, giống như là người thực vật vậy, thể xác đình trệ, chỉ có tâm trí tôi là còn ở lại đây. Ý thức và suy nghĩ vẫn tồn tại, tôi có thể cảm giác được những chuyện diễn ra xung quanh mình, nghe thấy bạn cùng phòng sắp xếp sách vở nhưng lại mang theo âm vang trầm đục như là tiếng trong đường hầm vọng đến, lúc rõ lúc không. Tôi cảm thấy ngón tay mình động đậy, nhưng thật ra lại không. Tôi muốn ngẩng người ngồi dậy nhưng cứ như có vô vàn đôi tay đang ấn tôi xuống giường, đến cả một từ đơn tôi cũng không thể nói ra.
Chu Minh, cũng chính là anh Chu, anh gọi tôi nhanh chóng rời giường đi học nếu không là sẽ muộn giờ. Tôi chậm chạp không thể đáp lời, anh trèo lên kéo màn giường tôi ra, dù không thể mở mắt nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh sáng chiếu vào. Anh vỗ vỗ mặt tôi: "Trần Thư Ninh, cậu có khỏe không?"
Tôi cố gắng dùng giọng mũi "Ừ" một tiếng, Chu Minh cảm thấy nhiệt độ cơ thể dưới tay anh không bình thường, anh sờ lên trán tôi rồi tôi mơ mơ hồ hồ bị người xốc chăn lên, có thứ gì lạnh lẽo được đặt vào nách tôi, qua một lúc thì lại bị lấy đi.
Tiếng nói chuyện ồn ào vang lên bên tai.
"38,5°, sốt rồi."
"Vậy cũng là sốt hả? Có nói quá không?"
"Thôi cậu đừng nói nữa, cũng chưa biết cậu khỏe thế nào đâu. Bọn mình giúp cậu ấy xin nghỉ với giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tu-sat-khi-dong-toi/246862/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.