Nghe thấy Lương Mục Phàm gọi mình thì Đỗ Hoành Dương cũng nói gì đó với Trình Mộc Cát xong rồi mới cùng anh rời đi. Lúc cả hai vừa khuất bóng khỏi lớp học thì Lương Thoại Di liền bước đến trước mặt của cô, còn kiêu ngạo đập tay thật mạnh lên bàn, đây chính là đăng dằn mặt cô thôi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì Trình Mộc Cát cũng chỉ biết cười nhạt, đây đúng là trò hù dọa trẻ con thôi. Nhưng sau đó Lương Thoại Di lại nói:
- Mày đừng nghĩa anh Hoành Dương thật sự thích mày, tính cách của anh ấy như thế nào chắc mày chưa biết đâu nhỉ... Anh ấy...
- Tôi biết.
Giọng nói nhẹ nhàng của Trình Mộc Cát làm cho Lương Thoại Di cứng đờ, cô vừa nói là cô biết tính cách của anh Hoành Dương sao? Làm sao có thể, Trình Mộc Cát chỉ mới chuyển đến đây mới có vài tháng, làm sao có thể hiểu rõ con người của anh Hoành Dương được, nhưng nhìn vào đôi mắt kia thì Lương Thoại Di lại có chút lòng tin, ánh mắt tuy không sắc lẹm như dao, cũng không đáng sợ như ác quỷ, nhưng trước mắt của cô ta thì đôi mắt kia tựa như là một mặt hồ trong veo, không chút gợn sóng, nhưng giống như nó có ma lực mà nhìn thấu tất cả mọi việc, dù có né tránh cũng không thể nào né tránh được nó.
Lương Thoại Di lắc đầu một cái, cô ta đang bị cái quỷ gì vậy, tại sao càng nhìn Trình Mộc Cát thì cô ta lại càng cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tram-nam-du-do-ong-xa-vao-trong/2928775/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.