Phong Noãn được cứu, thì thần trí của bà ấy vẫn chưa bình phục hoàn toàn mà cứ lúc tỉnh lúc mê, nhưng chỉ có một cái tên "Trình Lục Hầu" là bà ấy nhớ mãi không quên, dù là lúc tỉnh hay lúc mê bà ấy đều gọi tên của chồng mình trong vô thức.
Khi đưa Phong Noãn đến bệnh viện thì bác sĩ đã nói do bà ấy phải chịu đựng bạo lực nhiều năm, cả thể xác lẫn tinh thần nên đầu óc mới như vậy. Trình Mộc Cát nghe xong chỉ muốn chạy đến nhà giam rút xương, lóc thịt của Lương Lực Cường cho chó ăn. Người đàn ông dâm dê đê tiện, tại còn bại hoại đạo đức như Lương Lực Cường thì tù chung thân vẫn còn quá nhẹ nhàng với lão ta.
Nếu như giết người không bị bắt giam thì Trình Mộc Cát đã ngũ mã phanh thây hắn rồi. Nhưng Trình Úy bên cạnh cũng nói đỡ vài phần, ít nhất là hắn không giết mẹ, nếu không thì hai anh em họ tốn biết bao nhiêu năm vẫn như là công cóc. Nhưng nói thế nào thì Trình Mộc Cát cũng không nhịn được cục tức này, Đỗ Hoành Dương biết vợ sẽ không buông tha lão ta dễ dàng như vậy đâu, anh cũng không có ý định ngăn cản, chỉ dịu dàng nói:
- Cẩn thận.
Sau ba tháng nằm ở bệnh viện theo dõi, bác sĩ cũng kê đơn thuốc cho Phong Noãn uống đều đặn, tình trạng của bà ấy đã bình thường hơn rất nhiều, nói chuyện cũng đã điềm đạm và nhã nhặn hơn. Giống như một lệnh phu nhân như trước đây, tuy nhiên bác sĩ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tram-nam-du-do-ong-xa-vao-trong/2928684/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.