Nhà hàng vẻ ngoài rất cao cấp, trang trí ưu mỹ, thức ăn mùi vị không tệ, rượu cũng rất thơm thuần, cho nên Tô Nam ăn được rất vui vẻ, uống đến tận hứng.
Sau đó, Nguỵ Khiêm Ngữ cũng cười được thật cao hứng.
Một bữa cơm sau khi ăn xong, Nguỵ Khiêm Ngữ cười đến càng vui vẻ hơn. Tô lão sư bởi vì không thắng tửu lực, khục, hoa hoa lệ lệ mà lại uống choáng luôn.
Nguỵ Khiêm Ngữ mặc dù biết Tô Nam đối với chính mình chắc có lẽ không có quá nhiều cảnh giác, thế nhưng mà cũng thật không ngờ hắn sẽ như vậy tự nhiên mà uống say rồi…
Nhìn vẻ mặt vô hại của Tô Nam, Nguỵ Khiêm Ngữ cũng âm thầm nhắc nhở chính mình, nhất định phải trông chừng tốt gia hỏa vừa tham ăn vừa không có cảnh giác này, bằng không thì với tính tình mơ mơ màng màng như vậy, một ngày nào đó bị người khác bắt cóc còn không biết.
Lẳng lặng nhìn Tô Nam tựa ở trên ghế ngồi, Nguỵ Khiêm Ngữ trong nội tâm có một cỗ tình cảm ấm áp.
Trong xe, ngọn đèn chiếu vào trên mặt Tô Nam có chút mờ nhạt, khuôn mặt thanh tú mở một vòng sáng rọi, đôi má phiến hồng, đường cong phần cổ thon dài mà cân xứng, một đường kéo dài đến trong cổ áo.
Tô Nam bề ngoài kỳ thật cũng không xuất sắc, ít nhất cùng so sánh với Nguỵ Khiêm Ngữ, chỉ có thể coi là ngũ quan đoan chính. Tuy nhiên Nguỵ Khiêm Ngữ tuổi không tính lớn, nhưng với thân phận của mình, thậm chí tính cách, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tom-gon-lao-su-tac-mao/2389491/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.