(Dung chi tục phấn: chỉ hạng son phấn tầm thường)
Tô Nam thấp thỏm bất an dâng lên cho mẫu thân đại nhân một ly trà ngon, nhìn sắc mặt cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống ở bên cạnh Nguỵ Khiêm Ngữ, cũng rất cẩn thận mà cách một khoảng cách nhất định.
“Ngươi là đồng sự của Nam Nam? Nghe nói Nam Nam nhà chúng ta hại ngươi bị thương, trong nội tâm của ta vô cùng lo lắng.” Tô mụ mụ cười đến rất ung dung, mang trên mặt rõ ràng áy náy, “Đứa nhỏ này từ nhỏ làm việc không biết nặng nhẹ, luôn gặp rắc rối, luôn để cho ta phiền lòng! Không nghĩ tới bây giờ lớn rồi còn liên lụy người khác!”
“Bá mẫu gọi ta tiểu Ngụy là tốt rồi! Kỳ thật cũng không trách Tô lão sư, hơn nữa thương thế của ta cũng đã không có gì đáng ngại! Bình thường cũng là Tô lão sư chiếu cố chỉ điểm ta, cảm kích còn không kịp đây này.” Nguỵ Khiêm Ngữ sờ không được ý đồ Tô mẫu, khách khí mà đáp lại.
“Tiểu Ngụy ah! Thương thế của ngươi đã không có vấn đề gì lớn rồi, như vậy Nam Nam cũng không thích hợp ở đây nữa, hơn nữa một tháng này ra, Nam Nam còn chưa về nhà lần nào, ta cùng bố của hắn rất là nhớ hắn đấy.” Tô mẫu cũng không khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà nói ra ý đồ chính mình đến, lời nói mặc dù khách khí, nhưng lại chân thật cường ngạnh.
“Mẹ!” Tô Nam không nghĩ tới mẫu thân đại nhân nhà mình thứ nhất là đem chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tom-gon-lao-su-tac-mao/2389465/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.