Tình yêu thầm lặng thật đẹp, nhưng cũng là liều thuốc bổ nguy hiểm nhất, mang lại nhiều đau đớn nhất. Nhưng đau hơn là đã biết tác hại vẫn không ngăn được con tim uống quá liều.
_Cô ấy là hôn thê của tôi, ai dám động đến, tôi tuyệt đối không tha. - âm giọng vô cùng chắc chắn, mạnh mẽ, tự tin đến nỗi Thiên Hoàng buộc phải dừng hành động của mình lại.
Cả hai cùng quay đầu lại nhìn : Nhật Phong đứng ngoài cửa, hai tay cầm lọ mộc đinh hương, vô cùng hiên ngang bước đến đẩy Thiên Hoàng ra.
_Cậu dám giết tôi sao? - hắn không nổi giận, chỉ nhàn nhạt đút hai tay vào túi quần, cười như không cười. Nhật Phong cũng không thèm ngẩng đầu, đắp chăn lại ngay ngắn lại cho nó, sửa lại cả chiếc gối, rất ôn nhu. Ánh mắt nhìn nó, đang cố kìm nén đau lòng xuống, mà không phải chỉ riêng hắn mà cả Jun, Jay, Jack và Thiên Hoàng đều ước rằng : bản thân họ có thể đến trước Thiên Tự một bước (nhóc : xin lỗi vì đã ngắt ngang nhưng nếu các người đến trước vậy truyện đâu ta viết =.=)
_Dù bây giờ cậu có được thân thể hay sự tự do của cô ấy thì trái tim Nhất Thiên vĩnh viễn không thuộc về cậu. - phải, lời nói này cũng chính là sự an ủi hắn dành cho bản thân. Trái tim nó chỉ hướng về một người, chỉ một người.
Thiên Hoàng đứng bất động một lúc, đôi chân cơ hồ lảo đảo bước ra, hắn hoàn toàn không thể nào cãi lại, lời hắn nói thật sự quá đúng.
_Ba ngày nữa... - lời nói còn chưa dứt đã bị hắn chặn đứng _Tôi biết hết rồi, cô nghỉ ngơi đi, những ngày sắp tới chắc chắn sẽ rất mệt mỏi. - hắn nói nhưng ánh mắt lại cứ hướng song cửa nhìn ra bầu trời xanh thẳm. Nó cười nhạt, khép nhẹ mi mắt :
_Cảm ơn và xin lỗi cậu, Nhật Phong.
Hắn mở lọ đinh hương, đặt ở đầu giường rồi lấy khăn lau nhẹ mặt, cầm bàn tay vốn mạnh mẽ giờ lại đang truyền nước biển, cảm giác đau thương cứ lan trong cơ thể. Đặt một chiếc khăn sạch hơi mát lên trán rồi cầm lấy bàn tay nó áp vào mình, đôi mắt nhắm lại :
"Nhất Thiên, dù cô người cô yêu là ai, dù tôi không có cơ hội nào với cô, tôi vẫn sẽ âm thầm phía sau cô. Nhất Thiên, vì cô là người đầu tiên tôi yêu, người con gái duy nhất ngự trị trong trái tim tôi."
Nhật Phong từ lúc bắt đầu nhận ra bản thân yêu nó đã không ngừng dỗi theo, hi vọng càng ngày càng nhiều, nhưng ngoài nụ hôn ở đảo đêm đó hắn đã không đụng vào nó thêm một lần nào khác vì cách thể hiện tình yêu của hắn khác với những người còn lại, hắn muốn âm thầm bảo vệ người con gái này, mang tình yêu xếp sau sự an toàn. Hắn muốn mỗi ngày đều được đánh thức nó, mỗi tối ôm chặt nó vào lòng mà say giấc. Hắn muốn nắm tay nó dù trong bất kì hoàn cảnh nào , nghe có vẻ sến súa nhưng đây là lần đầu tiên trong mười bảy năm qua hắn rung động trước một cô gái. Rung động thật sự nên hắn muốn làm tất cả với nó, tất cả.
Chap 65 : Bí ẩn căn phòng cuối tầng
Sau khi thấy nó có dấu hiệu khá lên, mọi người lần lượt ra về, Ngọc Ly trước khi đi đã nấu vài món ròi dặn dò kĩ lưỡng với hắn.
Đêm buông xuống, căn nhà im ắng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Hắn dọn dẹp xong cũng không muốn làm gì, mà ngồi không lại càng chán nên đi vòng vòng căn nhà. Chợt nhớ đến căn phòng bí ẩn cuối tầng liền sang phòng nó, xác định nó không đã ngủ sâu, hắn nắm chặt tay hướng thẳng đến cuối tầng.
Trước giờ chưa từng thấy nó vào căn phòng này nhưng vặn nắm cửa rất sạch sẽ, như là có người vẫn ra vào nơi này.
Bàn tay đặt ở nắm đấm cửa hơi run lên rồi nhẹ nhàng xoay một vòng, không khóa, hắn quả nhiên không dám đưa mắt nhìn ngay, có thứ gì đó ghê gớm trong đây? Bí mật gì đến nỗi không ai kể cả Ngọc Ly có thể bước vào. Đôi mắt đang nhắm tịt cảm nhận được ánh sáng, nhẹ mở mắt thì suýt chút rơi luôn ra ngoài. Cảnh tượng này thực sự khiến trái tim hắn dừng hẳn một nhịp.
Căn phòng với tông chủ đạo là màu trắng vô cùng ảm đạm, đèn pha lê màu trắng xanh càng khiến căn phòng tăng thêm phần huyền bí. Vấn đề là trước giờ đi xung quanh căn nhà hắn chưa từng thấy căn phòng này mở đèn, nếu là cửa kính thì phải có ánh sáng chứ?
Hắn bước đến bên cửa sổ, bàn tay vuốt nhẹ lên tấm kính : _Vô Ảnh?! (cái này ta tự chế). Vô ảnh là loại kính cả ngoài lẫn trong đều không nhìn thấy được nhau, cách biệt hoàn toàn. Dù ánh sáng có mạnh đến mức nào thì căn bản vẫn không thể lọt qua. Hắn cũng chẳng biết công dụng thật sự của nó là gì. Đang loay hoay tìm xem có cái gì mà khiến căn phòng này kì bí như vậy, vô tình chạm phải chiếc màn treo cửa, quái lạ, đã dùng Vô Ảnh tại sao còn có rèm.
Còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên căn phòng rung lên dữ dội, hắn vội vàng bám lấy song sắt cửa, bốn bức tường trắng xoay vào trong hiện ra bốn bức tường khác màu xanh biển. Nhưng điều đáng chú ý là trên những bức tường có những khung ảnh khá lớn.
Hắn giật mình, đôi mắt chăm chăm vào bức ảnh lớn nhất trên tường, bên góc trái còn có một vết loang màu đỏ che mất cả nụ cười của gương mặt tuấn mỹ. Là bức tranh mà Ngọc Ly đã nhắc đến trong quá khứ của nó, gương mặt mỉm cười dưới ánh hoàng hôn do chính tay Thiên Tự vẽ. Còn vết máu, chắc chắn là máu của nó lúc giằng súng với cậu ta. Xung quanh còn rất nhiều bức khác, cùng một nét vẽ, cùng một gương mặt,nhưng biểu cảm lại khác nhau, lúc trầm tư, lức cười vui vẻ, lúc tức giận, lúc đau đớn. Ngoài ra còn có những chi tiết nhỏ trên gương mặt : nhíu mày, nhếch môi, chu miệng và đỏ mặt.
Những cảm xúc này, chắc chắn chỉ dành cho mỗi một người : Lâm Thiên Tự. Hắn bước đến, đôi tay thon dài chạm lên đôi môi đang kéo nhẹ, rất chậm rãi, như sợ sẽ nhanh chóng cảm nhận được hết.
Lại nói về bức tranh : nét vẽ vô cùng có hồn, nếu không nói trước, chẳng ai nghĩ đây là tác phẩm của đứa trẻ lên bảy. Từng chi tiết vô cùng nhỏ trên gương mặt đều được vẽ lại, không sai sót. Hắn cũng thật không ngờ người con gái ấy khi cười lại rạng rỡ đến như vậy, rất động lòng người.
Hình ảnh nó hiện lên trong suy nghĩ của hắn như một thước phim chiếu chậm.
"Qúa vô học. Cậu nghĩ cậu là ai thế? Chuyện này vẫn chưa xong đâu. Cậu muốn ăn cái gì, thịt heo hay thịt bò? Nhật Phong, giúp tôi. ...... Bây giờ nhà tôi và nhà cậu, chọn đi. Tôi muốn đi dạo phố một lát, gần đây cũng có hội chợ Nhật, cùng đi đi. Nhật Phong, mua giúp tôi vài cây kem, tôi sẽ trở lại ngay. Tìm tôi? Năm phút bốn mươi giây, mau đi. Nhật Phong, cậu giúp Thiên Tự làm hết số bài tập trước khi tôi về. Nhật Phong, cậu sang Pháp làm trợ lí cho tôi một thời gian. Công việc trợ lí không quá nặng nề với cậu chứ? Nhưng tôi lại muốn cậu pha... dù nó khá tệ.... Tối nay tôi muốn ăn gì đó mặn mặn một chút. Có bị cận thị không? Cậu lại nhầm giữa lọ đường và muối. Làm tốt lắm, trợ lí. Ngủ banh mắt rồi dục tính cậu phát tát sao? Nhật Phong, cậu và tôi mỗi người một nửa, lúc đánh đừng làm phiền tôi. Cảm ơn và xin lỗi cậu, Nhật Phong."
Hình ảnh của nó cứ từng đợt ùa về, không thiếu một biểu cảm nào. Hắn ngước xuống phía dưới của bức tranh : Tiếng Dương Cầm Trong Đêm, một bản nhạc?!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]