Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 48 Chương 49 Chương 51 Chương 52 Chương 54 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90
Chương sau
_ NHẤT THIÊN! Cái bóng đó với giọng nói không hề ẽo ợt mà còn chững chạc như người lớn. Một đôi tay dài, trắng quàng qua cổ nó, đu thẳng lên người nó luôn, đôi chân dài nhấc khỏi mặt đất. Cả trường có gần 1000 học sinh có hầu hết đều rớt hàm không thương tiếc. Không sốc cũng lạ, chạm vào đã khó mà còn đu một phát lên thẳng lưng nó, nó lại chẳng có ý định từ chối như đối với Lục Chi. Dương Ngọc Ly Cao: 1m 78 IQ : 199 / 200 Bạn thân nhất của nó hay đúng hơn nó là người bạn đầu tiên của cô - chủ nhân của ngôi trường Lobelia. Tính tình không hề hiền, lạnh tựa nó nhưng không thể lạnh với nó. Sở trường dùng dao và roi da. Thân hình, chuẩn không cần chỉnh, đơn giản vì chị ấy là người mẫu. Không bao giờ ăn mặc kệch cỡm, son phấn quá đà, cái này là nó bắt buộc. _ Nhất Thiên, tớ nhớ cậu quá à ! - Ngọc Ly vươn người tới trước, thích thú cọ cọ vào nó, thật sự là trông đẹp đôi chết đii được. _ Ngọc Ly, buông ra tớ giết cậu bây giờ. - giọng nó vẫn sắc lạnh nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng. _ Hi, chết dưới tay cậu tớ sẵn sàng chết mà. - Ngọc Ly buông cổ nó ra, toan hun một cái thì bị nó chặn lại nhưng không giống với Lục Chi, nó dùng hai tay áp lên má cô nàng, không cho cô di chuyển. Ngọc Ly chu môi nũng nịu như con mèo, nhờ tay nó áp chặt mà nhìn cô bầu bĩnh hơn bình thường và cũng nhờ vậy mà sân trường ngập máu mũi. _Được thôi, tớ sẽ giết cậu sau vậy. - nó mỉm cười, một nụ cười làm sân trường mù mịt cát bởi hàng loạt nữ + nam sinh đổ rầm rầm, sức sát thương quá cao rồi. Phía xa xa mà khôn hề xa, có hai con người sắp tăng xông máu mà chết, hắn: " cậu dám đối xử với em gái (họ) của tôi như vậy sao? Tôi hận không thể giết chết cậu ngay bây giờ đấy?" ; Tự : " bà xã, em hắt Lục Chi đi khiến anh rất vui, nhưng em cười với cô gái này, anh tuyệt đối không tha thứ. " _ Nhất Thiên, tớ muốn hôn cậu. - Ngọc Ly nũng nịu, mắt long lanh chờ đợi. _ KHông. - như biết trước nói vậy , cô rút trong cặp ra một đóa hoa....kẹo mút vị sô-cô-la của Pháp, ở giữa còn có một viên kẹo hình trái tim màu đen làm bằng sô-cô-la đắng. _ Vậy trao đổi, cậu sẽ có đóa hoa ngọt ngào này nếu cho tớ hôn một cái vào... môi. - cô đá mi tinh nghịch , riêng nó vẫn đang mơ màng nơi nào đó cùng bó kẹo to đùng kia, môi vô thức thốt ra: _ Vào má thôi. - bị hấp dẫn thật rồi, nó thật sự bị hấp dẫn mất tiêu rồi, con người băng giá như thế đấy. Ngọc Ly nhón lên hôn một cái thật sâu vào má nó. Và một lần nữa sân trường lại hứng chịu bão cát. _ Áaaaa, Ngọc Ly không được mà!!! - nam sinh _ Nhất Thiên, sao anh lại dễ dàng như vậy, thiên thần của em????? - nữ sinh Và vô số những tiếng la hét như bị chọc tiết vậy. Nó vô tư hít hà bó hoa kẹo, rút lấy 4 cây kẹo mút, lột vỏ,...nhét vào miệng Ngọc Ly, Thiên Tự, Nhật Phong, cây to nhất, ngon nhất lại nhàn nhã chui tọt vào miệng nó. Sau một tràng phát biểu dài như biển từ hiệu trưởng của hai trường, đại hội thể thao bắt đầu với môn bóng chuyền, đội hình như sau: _ Black (đội nó): Nó, Ngọc Ly và 3 nam khác. _ Red (đội Tự và Hắn) : Lục Chi và 3 nam nữ khác. Tự lại buồn hiu khi thấy nó cùng Ngọc Ly cứ bám nhau suốt, lúc nãy mới hôn người ta mà bây giờ đã ngoại tình rồi. Hắn lại dưa ánh mắt khiêu khích nhìn nó như kiểu : ''Đồ quái nhân, tôi nhất định sẽ không thua cậu, tôi sẽ cho cậu thua một cách tức tưởi." và suy diễn vẻ mặt vừa khóc vừa dộng tay xuống đất của nó mà chợt cười như điên trong lòng, suy nghĩ bay cao bay xa và bay luôn rồi. Bất chợt nó quay sang đút vào tay hắn một mảnh giấy, hắn lại tưởng thư khiêu chiến nên đắc chí ra mặt, 5 chữ khá to được ghi rất ngay ngắn và sạch đẹp khiến hắn suýt ói máu : _ TÔI KHÔNG PHẢI QUÁI NHÂN . "Đồ lập dị, quái nhân, quái vật, quái thú, quái thai, người ngoài hành tinh, sinh vật lạ. Ta nguyền rủa nhà ngươi." - Hắn bóp chặt mẩu giấy trong tay như hận không thể bóp nát nó như bây giờ. Cuộc thi bắt đầu với môn bóng chuyền cả nam và nữ đều tham gia chung, hắn rất hăng hái đánh bại mọi đối thủ để cạnh tranh với nó, nhưng ngay khi cuộc chiến bắt đầu mới thực sự trố mắt, các nam sinh khác đều mặc áo cộc tay hoặc ở trần , riêng nó lại mặc một chiếc hoodie cộc tay màu đen có số 0 và chiếc quần thể thao cũng màu đen nốt. Thực sự là quá kín đáo nhưng bắp tay của nó..vạm vỡ quá vậy ? Hắn cảm thấy hơi xuống tinh thần, nhìn bề ngoài của nó vẻ như một đứa con gái vậy mà tay nó còn cơ bắp hơn cả hắn. Trận đấu diễn ra khiến mắt hắn suýt lọt tròng, nó cùng Ngọc Ly phối hợp ăn ý vô đối, cô nàng đó không khoe da thịt, không yểu điệu ngược lại còn chơi rất nhiệt tình. Phía bên hắn, Lục Chi đang chơi trò " né bóng ", hễ trái bóng nào bay tới lại la toáng lên mà né như né ma vậy. Tỉ số cuối cùng 151 - 0 , đội hắn thậm chí không thể ghi được một bàn. Môn thứ 2 là chạy tiếp sức, nó là người mang gậy, lại rất thảnh thơi ăn kẹo mut́, trong khi đó hắn lại khởi động vô cùng chăm chỉ. Ngọc Ly đưa gậy cho nó, có vẻ như cô nàng không mệt như mấy cô gái khác. Nó cầm lấy gậy nhưng vẫn chưa có dấu hiệu chuyển động như là đang đợi hắn, đúng vậy thật ngay khi hắn vừa cầm gậy nó đã biến mất (?!!!). Hắn nhìn lại mới nhận ra nó đã chạy được nửa đường đua, hắn quyết không thua cuộc càng tăng tốc hơn, nhưng tiếc là nó đã về đích khi hắn mới chạy được một nửa. Lần lượt chạy bền, nó lại thắng . Bóng đá : nó và Ngọc Ly ghi 30 bàn, hắn và Thiên Tự giỏi lắm cũng chỉ 8 trái vào, 30 - 8 - thua thảm. Bóng rổ : 155 - 61. .. quái vật..... Môn cuối cùng là bơi, Thiên Tự từ đầu nhìn nó và Ngọc Ly thi đấu cùng nhau vô cùng ăn ý, đoạt hạng nhất liên miên, nên vòng cuối cùng này cậu nhất định phải thắng, Nhật Phong cũng đã thấm mệt, muốn hay không thì cậu vẫn phải thi thôi. Nhưng vòng thi này nó lại không thể tham gia vì không mặc đồ bơi. Nhìn thấy Thiên Tự tham gia nó không khỏi nhíu mày : _ THiên Tự, cậu thi sao ? _ Ừ, ông xã muốn thắng . - Tự cười gượng, có lẻ cậu đã thực sự giận nó mất rồi . _ Nhưng cậu không biết bơi? - nó thẳng thừng đính chính, hàn khí phút chốc tăng vùn vụt không phanh . _ Sao em biết , anh chỉ muốn thắng, không biết bơi cũng không quan trọng lắm, chỉ cần thắng là được rồi . _ Tôi không muốn cậu thi, bảo người khác tham gia đi. _ Không, ông xã sẽ thi và nhất định sẽ thắng. - Tự kiên quyết , nhưng sự kiên quyết đó đang mang tới một kết cục không mấy hay cho những ngày sắp tới của cậu rồi .
Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 48 Chương 49 Chương 51 Chương 52 Chương 54 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90
Chương sau