Bước ra khỏi phòng giám thị, nó không thèm nhìn "bạn hoàn cảnh" của mình lấy một lần, cứ thế mà đi.
_ Việc dọn dẹp cậu làm hết đi! - Hắn đứng dựa tường, hai tay đút túi tỏ vẻ cực kiêu ngạo. Nó khựng lại, cũng như hắn hai tay đút túi, vẻ mặt lạnh không thua kém.
_Được. Hắn hơi giật mình, cứ nghĩ nó sẽ đổ sang cho hắn hết, ai ngờ. Đang mừng thầm trong bụng, nó chợt nói tiếp câu sau khiến hắn nổi nóng :
_ Tôi hai tuần, cậu hai tuần.
Quăng câu trả lời hết sức tự nhiên của mình, nó bước nhanh ra sân cỏ ban nãy nằm, mặc kệ luôn mấy vết thương, vừa định thả người xuống nghĩ thì một đôi chân to lớn kèm theo mùi nước hoa dễ chịu ấy, nó ngồi phắt dậy. Biết ngay là cái tên Thiên Tự phiền phức mà. Nó bật dậy nhìn Thiên Tự lạnh không thể tả.
_ Ngoan nằm yên tí đi. - Vừa nói, Tự vừa ấn nhẹ nó xuống chân cậu. Nó cũng nằm xuống mắt liếc cái túi màu trắng mà nó thừa biết cái gì và để làm gì, vờ hỏi:
_ Cậu làm gì thế ? - Mặt lạnh.
_ Biết rồi còn hỏi ? - Nhạy bén gớm.
Nó khép mắt lại, nó muốn ngủ nhưng bây giờ bị tên này phá mất rồi còn đâu. Còn Tự, đưa tay vơ lấy cái túi cứu thương mà cậu vừa cướp từ phòng y tế bằng cái nháy mắt chết người kia sang bà cô y tá. Phun chút nước cồn lên miếng bông băng, cậu nhẹ nhàng rửa vết thương trên má trái của nó. Nó nhắm mắt để tránh cồn phả vào mắt, gối nhẹ đầu lên chân Tự, nó nghĩ là con trai với nhau chắc cũng không sao. Nhưng mọi chuyện không như nó tưởng...
_ Chụttttttt....
Nó phắt dậy lần hai, đôi mắt lạnh lùng như muốn nuốt chửng người đang ngồi đối diện. Gương mặt hiện lên nhiều câu hỏi :
" Cậu vừa làm gì vậy ?"
" Cậu điên rồi sao ?"
" Cậu bị gay à ?"
Như đoán được ánh nhìn kia, Thiên Tự bỗng đỏ mặt, lưng dựa vào thân cây phượng quay đầu đi nơi khác phân bua :
_ Tớ không có gay cũng không bị điên, đừng nhìn tớ với ánh mắt vậy chứ ?
_......
Nó không trả lời, vẫn đưa ánh mắt chết người ấy nhìn Tự. Ai mà trong hoàn cảnh này không nghĩ cậu ta điên thì kẻ đó điên nặng hơn tên này nữa. Dám hôn lên má một thằng con trai khác mà vẫn điềm tĩnh như không. Trời ơi mới ngày đầu mà vậy, lâu dài chắc vô Biên Hoà ở luôn .
_ Cậu, tại sao cậu lại hôn má tôi ?
_ Ờ thì... tại vì lúc cậu ngủ trông dễ thương quá nên tớ nhất thời không kìm lòng được...
Ôi trời ơi, chỉ vì dễ thương mà hôn lên má người cùng giới, còn đỏ mặt thế kia sao? Tác giả và nó chết vì shock tập một đây.
_ Cậu thích tôi ? - Nó hỏi thật lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có gì đó rất phấn khởi. Nó cứ nghĩ Tự sẽ chối bai bải và mắng ngay, nhưng không cậu ta không nhìn thẳng vào nó gật đầu một cái chắc nịch. Oimeoi, giết người nè, au và nó chết tập hai đây, shock quá thể luôn. Mặt Tự càng ngày càng đỏ hơn, điều đó biểu thị rõ ràng cậu ta không nói dối. Mặt của nó không thể lạnh hơn được nữa, nó dần thộn ra ngốc nghếch. Biểu cảm chưa bao giờ có trong suốt 10 năm qua cũng bởi sự chạm mạch của tên này .
_ Cậu thích tôi theo kiểu nam nữ?
Nó nhấn mạnh và nói chậm từng chữ một để chắc chắn rằng cậu ta sẽ nghe rõ. Nó chờ cái lắc đầu hay cái gật đầu thứ hai của Tự nhưng chỉ nghe một từ duy nhất.
_ Ừ!
Oimeoi chết tập ba (tác giả không thể sống với tên Tự này nữa). Nó không nói gì bật cười rất lớn, khiến Tự trố mắt.
_ Ha..ha..ha..hahaha...
Tự không khỏi ngạc nhiên, con người lạnh lùng hơn cả tuyết băng ngàn thu trước mặt cậu đang cười đó sao? Nụ cười thật tự nhiên và cuốn hút, tại sao cậu ta không cười nhiều lại luôn che lấp nó bởi vẻ lạnh lùng đáng sợ kia? Cậu ta có ẩn khuất gì sao?
_ Này, cậu cười gì hả, tôi đang nghiêm túc đấy ?
Tự tức giận khi nó cười không nể nang gì dù nụ cười rất đẹp. Cậu đang thực sự nghiêm túc mà nó cười như vậy không tức cũng lạ. Nó nhịn cười, nằm phịch xuống chân cậu ta một lần nữa, hai mắt nhìn Tự không chớp lấy một lần .
_ Xin lỗi, xin lỗi tại cậu nghiêm túc quá nên tôi không nhịn được.
Nó lạnh lùng xoa Tự, quay ngoắt 180° luôn. Tự nhìn nó, vuốt nhẹ tóc nó :
_ Làm người yêu của tớ nha? - Tự nói, gương mặt rất chân thành.
Nó không nói gì, tay nắm lấy cà vạt của Tự, nhìn thật lạnh, nụ cười thiên thần kia phút chốc thoáng mất.
_ Tớ nói thật đó, cậu làm ...ưm...
Soạt
Không để Tự nói hết câu, nó kéo nhanh cà vạt xuống khiến Tự theo đà chúi xuống và môi chạm môi. Nó hôn chặt lấy môi Tự, có bất ngờ một chút,sau mười lăm giây Tự cũng hiểu ra. Cậu cuốn hút theo đôi môi đào kia, chiếc lưỡi tò mò khám phá bên trong thật chậm, thật mẫn cảm. Khác với đôi mắt đang khép kia, nó mở to mắt, một giọt nước như sương hay mưa rơi ngay khoé mắt của nó, rất long lanh tựa pha lê. Nhưng bây giờ là buổi trưa làm gì có sương, bầu trời không mây làm sao lại có mưa ? Nước mắt chăng ?
Thiên Tự không nỡ buông ra, cậu liên tục cắn vào lưỡi của nó, hút hết không khí và tâm hồn của nó. Ai mà nhìn thấy cảnh nay chắc chết tại chỗ. Nó gần như hụt hơi, cố vươn ra một chút lại bị Tự che khuất không còn khoảng trống nhỏ. Hết cách, nó đáp lại nụ hôn đó thật gấp rút, cắn mạnh vào môi Tự, nó không thể tiếp tục đã ba phút rồi . Không khí đang khiến nó thở dồn dập, nếu không dừng lại nó sẽ tắt thở mất.
_ Hộc..hộc...hộc...
Cuối cùng thì Tự cũng buông nó ra, nhẹ nhõm khi đã lấy lại được không khí,nó thở như chưa từng được thở. Nó đứng dậy, cầm theo cả túi bông băng, không quên quay lại nói thêm :
_Đóng dấu chủ quyền rồi nhé, ông xã yêu!
Nói rồi nó bước nhanh đi để lại Thiên Tự đang ngơ ngác. Cậu chạm nhẹ môi mình, nở một nụ cười đau khổ :
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]