Chương trước
Chương sau

_ Các em hôm nay lớp ta có bạn mới! Em vào đi!
Cô giáo vừa vào lớp vừa thông báo một tin đã khiến bọn con trai im lặng như câm . Cô quay ra mời nó vào, khuôn mặt hơi đỏ ửng lên . Còn nó, bước vào với gương mặt hơn cả tuyết ngàn năm, cầm viên phấn viết lên bảng :
_ Ngô Nhất Thiên !
Cả lớp nhìn nó không khỏi bàng hoàng vì nó đẹp hơn cả Vampire. Nó quay sang nhìn bà cô đợi bà chỉ chỗ ngồi, tất nhiên là do mải ngắm nó, bà quên mất nhiệm vụ .
_ Em ngồi cạnh Nhật Phong nhé!
Nghe thấy cái tên ấy cả lớp quay lại dáo dác nhìn, rồi bỗng có tiếng xì xào :
_ Xui cho cậu ta rồi!
_ Kì này cậu ta sống không yên đâu!
_ Haizz, tội nghiệp cậu đẹp trai kia quá đi .
_ Bla...bla...bla..
Nó không một chút biểu cảm, bước lặng lẽ không một âm thanh xuống chỗ hắn. Phải, hắn chính là Hoàng Nhật Phong.
Giới thiệu nhé:
Hoàng Nhật Phong, 18 tuổi, thủ lĩnh trường và cũng là tên trùm có tiếng mạnh nhất. Ai bị hắn đánh thì không thể sống qua 2 tiếng. IQ 199. Chưa có bạn gái mặc dù nhiều lần đi xem mắt và tất cả các cô gái đều gật đầu lia lịa thì hắn đáp lại một câu : "Biến đi".
Nó không nói không rằng, quay ngược lại hướng hắn, nhắm mắt ngủ. Hắn thì không động đậy ngủ như chưa từng được ngủ. Cả lớp quay lại nhìn rồi khúc khích cười, lớp có thêm một con sâu ngủ.
_ Nhất Thiên, em mau lên giảng bài này giúp tôi .
Thấy nó nằm ngủ , bà cô không khỏi tức giận gọi nó lên làm bài . Nhưng tiếc rằng bà ấy chọc nhầm người rồi. Nó hơi nhăn mặt bước lên bảng khi vừa vùi đầu ngủ.
Cạch...cạch...cạch...
Xong, nó mất đúng một phút hai mươi chín giây để làm mà một tên thiên tài như hắn cũng phải là ba phút. Nó đặt viên phấn xuống, bước vào chỗ và vùi đầu ngủ tiếp, để lại bà cô và đám nam sinh mắt chữ A miệng chữ O. Nhưng nó cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chăm chăm liền mở cửa bước ra không xin phép một câu.

Nó đi vòng vòng xung quanh một tiếng động nhỏ cũng không có. Vòng ra sau sân trường nó thấy một bãi cỏ xanh mướt , cảnh vật đẹp không tả hết , nó nằm xuống thả người đáp xuống thật nhẹ. Khép mắt ngủ thì một giọng nam trầm ấm vô cùng vang lên :
 
  
_ Cậu gì ơi! Xin lỗi...
 
  
Nó giật mình, mở mắt ra lại hơi chút giận mình khi tên ấy áp sát đôi môi xuống mắt nó. Nó đưa ánh mắt như muốn hỏi chuyện gì.

_ Xin lỗi nhưng đây là chỗ của mình . Bạn vui lòng...

Không để hắn nói hết, nó nhích nhẹ người qua mặc dầu không thích mấy. Nó chạm vào cái nút điều khiển trên headphone (quên nói cho các bạn, nó đeo phone từ lúc ra khỏi lớp ) tăng âm lượng lên . Nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng đó, thằng nhóc hiểu ra nằm phịch xuống cạnh nó nằm gần đến nỗi hai cái khuỷa tay chạm vào nhau. Điều đó càng làm nó khó chiụ.

_ Nhìn cậu lạ quá, học sinh mới à?

Nó gật đầu mắt vẫn khép lại. Tên này cũng nhiều lời phết.

_ Mình là Lâm Thiên Tự, rất mong làm quen. Mình cũng là học sinh mới. Còn cậu?
 
  
_ Nhất Thiên.

Nó nói không nhìn cậu ta lấy một lần. Nhìn thấy gương mặt " băng tuyết ngàn thu " ấy , cậu ta không những không sợ mà còn cảm thấy thú vị . Tất nhiên, cậu ta cũng là thủ lĩnh chỉ là không phải ở ngôi trường này .

_ Nhất Thiên có phải là " một ngày " không nhỉ ? Cậu ta hỏi với khuôn mặt ngây thơ . Nó nhếch môi , mắt vẫn khép kín :

_ Ừ.

_ Cậu cũng kiệm lời thật nhỉ? Thôi vậy không làm phiền tớ buồn ngủ rồi. Cho mượn nghe cùng nhé ?

Thiên Tự nói không để nó trả lời tháo luôn chiếc headphone bên tai trái của nó , nằm sải lưng rồi ngủ luôn . Nó nhướng mày, gương mặt biểu lộ sự khó chịu . ( Ôi tác giả sợ tên Lâm Thiên Tự này quá đi)

---------------

Chợt nó khẽ thấy cơ thể mình có cái gì đó đè lên khiến nó đã khó chịu lại càng khó chịu hơn, nó mở mắt , đập vào mắt nó là cảnh tượng thật khó coi. Thiên Tự mặt áp sát tai nó, chân phải gác hẳn lên hai chân nó, còn tay ôm ngay cổ nó. Nó như nghẹt thở, gương mặt vốn lạnh lùng bây giờ chỉ muốn đứng dậy mà đánh chết Tự. Mới ngày đầu mà chẳng đâu ra đâu .

Nó nhúc nhích, cố đẩy cái cánh tay ấy ra thì Thiên Tự bất giác ôm chặt hơn. Chátttt.... một âm thanh sướng tai vang lên, nó không ngần ngại tặng một bạt vào mặt Thiên Tự khiến cậu ta tỉnh dậy ngay tức khắc . Hành động này thật sự không nói nên lời, chỉ có hai từ : "quá đẹp". Tự thức dậy, thấy nó mặt hầm hầm rồi nhìn qua một lượt hành động của mình.

_ Buông ra. Nó nói như ra lệnh khiến Tự giật mình buông ra, gương mặt thoáng đỏ lên . Nó cũng thao luôn cái headphone rồi bước đi, để Tự ở lại khuôn mặt đang ôm mặt ngây ngô chợt mỉm cười đáng sợ:

_ Thú vị thật, sẽ còn được cười dài dài, Ngân Thiên.

Nó khó chịu thêm sự lạnh lùng sẵn có , tay phủi phuỉ quần áo vì cái tên kia gác lên làm nhăn áo nó.

Cạch....

Vèo... Nó vừa mở cửa, một vật màu đen bay đến khiến đôi mắt lạnh lùng của nó di chuyển nhẹ. Bộp. Cái vật đen ấy chính là cặp táp của nó. Cả lớp không khỏi bàng hoàng khi nghĩ nó sẽ ăn trọn, nhưng không, nó đưa tay đỡ lấy chiếc cặp suýt đụng vào mặt nó trong tốc độ ánh sáng. Người ném chiếc cặp không ai khác chính là hắn .

_ Biến đi. Hắn cũng ngạc nhiên khi nó đỡ được, nhưng lại quay mặt sang tường ngủ tiếp. Nó khép cửa, đôi mắt lạnh lùng và gương mặt vẫn không thay đổi chút nào. Lớp bỗng xuất hiện nhiều tiếng xầm xì hơn :
  
  
_ Cậu ta đỡ được cái cặp, ghê thật.
  
  
_ Thủ lĩnh có đối tượng để vui rồi đây.

_ Chờ xem phim hay này!

_ Vô học! Nó buông một câu khiến tất cả rùng mình, giọng nói nó tuy nhỏ nhưng đanh thép vô cùng. Nghe thấy hai từ đó, hắn bật dậy, lao đến nắm ngay cổ áo nhấc nó lên dồn về phía chân tường. Đáp lại hành động của hắn là cái nhìn thờ ơ, không quan tâm, ánh mắt lạnh lùng như muốn nói : "Để xem, cậu làm gì được tôi?"

_ Mày vừa nói gì? Thằng chó kia? - Hắn đưa ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn nó, gân máu li ti màu đỏ nổi lên trông thật đáng sợ.
_ Quá vô học! Nó đáp lại kèm theo sự khinh rẻ, mặc cho hắn đang nhấc nó khỏi mặt đất 15cm. Cả lớp nhìn theo trong run sợ mà chẳng ai dám can ngăn.

_ Cậu đang làm nhăn áo tôi đấy! - Nó nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt hiện rõ nó không sợ cái gì cả, đừng tưởng dễ động vào nó. Nó đã học trường nào thì chỉ cần ngày khai giảng đầu tiên chức thủ lĩnh cũng thuộc về nó.
_ Mày.. chán sống rồi. - Hắn nói xong, vung nắm đấm về hưóng nó và Rầm.

_ Dở tệ! - Nó nói thêm lần nữa, đầy thách thức . Ai cũng nghĩ với tình hình đó nó no đòn là cái chắc, nhưng không, mặc dù bị nắm cổ áo nó vẫn có thể né gọn cú đấm vừa rồi. Hắn thì đơ hoàn toàn, nắm tay ròng ròng máu là máu, bức tường xuất hiện hai vết nứt lớn.






Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.