Trên đời này, những thứ có được một cách dễ dàng thường đi kèm theo với hạn sử dụng của nó. Có những thứ tưởng chừng như đã được ta tỉ mỉ cất giữ ở trong lòng bàn tay, nhưng khi mở ra, trong tay chỉ còn vương vấn lại những hạt bụi mờ của dòng thời gian. Nếu như đã thực sự là sự sắp đặt của số mệnh, vậy cho dù con người ta có làm bất kể là cách gì cũng không thể nào tránh thoát được. Chi bằng, hãy đối mặt với gian nguy, sao này ta mới biết trân trọng những thứ đã và vẫn đang ở ngay bên cạnh ta.
Yêu là một điều rất thiêng liêng và ngọt ngào. Nó là sự kết tinh của hai con tim cùng đập chung một nhịp đập, là lời mời gọi thiết tha của một tình yêu thương. Nếu như anh là mây, anh muốn người đó là gió, để gió có thể xoa dịu lại những nỗi lòng của anh. Anh muốn gió đưa anh bay về những câu chuyện cổ tích - nơi tồn tại những mảnh ấm áp của tình yêu thương.
Nếu như anh là lửa, anh muốn người ấy trở thành những con thiêu thân sa vào trong lòng của anh, để anh có thể ôm thật lâu, thật lâu. Có lẽ, đây chính là đỉnh giới của tình yêu chăng? Một hồi thương, một hồi nhung nhớ…