Hứa Nhược Phi rầu rĩ nói: “Tôi không nghĩ ngợi gì cả.” Nói xong, cô cởi dây an toàn, chuẩn bị mở cửa bước xuống xe. Trong nháy mắt, người đàn ông vẫn còn đang buồn cười chỉ đổi tay nắm lấy cằm cô, khẽ dùng lực tiến về phía trước. Hứa Nhược Phi mở to mắt. Trong xe của Lệ Đình Nam có mùi gỗ đàn hương. Trong hương thơm nồng nàn, hơi thở trên cơ thể anh vẫn bao trùm khắp người cô trong đó bằng một cách không thể ngăn cản. Môi anh lạnh ngắt, có vị đắng, như thể anh vừa hút thuốc ở sân bay. Hầu kết của người đàn ông lên xuống, đôi môi lạnh lẽo của anh bịt kín đôi môi hé mở vì khiếp sợ của Hứa Nhược Phi. Sức lực không nặng không nhẹ nhưng không chừa đường lui. Chẳng bao lâu, Hứa Nhược Phi cảm thấy dưỡng khí không còn, đôi mắt trong suốt của cô dần trở nên ngấn nước. Cô nức nở một tiếng, sau đó người đàn ông mới buông cô ra. Tiếng thở dốc của cả hai đều nặng nề. Cổ họng Lệ Đình Nam cất tiếng nói nặng nề: "Hiện tại đã hài lòng chưa?" Hứa Nhược Phi chỉ cảm thấy cổ họng vừa khô vừa đau, giống như nụ hôn vừa rồi chưa chấm dứt cũng chưa thỏa mãn. Cộng thêm hành vi cố ý của Lệ Đình Nam vừa rồi trước khi hôn cô, hai tay Hứa Nhược Phi đã nắm chặt thành nắm đấm, ngọn lửa trong ngực cô dường như đã được thắp lên. Cô thuận thế mà kéo cà vạt của anh. Cô quỳ trên ghế, gác chân lên cao, tay hơi dùng sức, cúi đầu xuống cắn mạnh vào môi Lệ Đình Nam. Ngoại trừ Lệ Đình Nam, Hứa Nhược Phi chưa từng hôn ai khác. Kỹ thuật hôn quả thực không tốt, cô trút giận và để lại vết cắn trên khóe môi của người đàn ông, sau đó mới hơi nới lỏng cà vạt của anh một chút. Con ngươi Lệ Đình Nam lại thêm sâu và trầm. Hứa Nhược Phi để lại trên môi anh không ít dấu vết. Không cần nhìn cũng biết, trên môi có, trên khóe môi cũng có. Trình độ hôn vô cùng tệ, chỉ biết cắn chứ không biết hôn là gì. Hứa Nhược Phi mạnh dạn nói: "Không phải trước đó tổng giám đốc Lệ anh muốn hỏi tôi bằng lòng bỏ ra bao nhiêu tiền bao nuôi anh sao? Tôi rất hài lòng với nụ hôn vừa rồi, cho nên đây là tiền công mà tôi trả." Lệ Đình Nam im lặng thở dài. Nào có một người phụ nữ nào dùng một nụ hôn tệ như vậy làm tiền công chứ. Sau khi trở về biệt thự của mình ở Nam Sơn, Lệ Đình Nam đưa bộ tây trang ướt cho quản gia rồi quay trở lại phòng ngủ, cởi áo sơ mi trên người mình ra ném xuống đất, tiếp đó bước vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, anh mặc áo choàng tắm vào phòng làm việc. Bật máy tính lên, Lý An gọi một cuộc gọi video đến. Lệ Đình Nam không quan tâm đến địa điểm mà nhận máy: "Chuyện gì?" Lý An trở nên im lặng: “..." Cậu ta nhìn chằm chằm khóe môi Lệ Đình Nam và vết cắn trên môi, vẻ mặt có chút vi diệu. Vừa nhìn đã biết là dấu vết của một người phụ nữ để lại. Hôm nay ai có thể ở bên cạnh tổng giám đốc Lệ? Không có ai ngoài Anna. Chẳng lẽ kỹ thuật hôn của Anna rất kém? Lý An nhanh chóng ném suy nghĩ của mình ra khỏi đầu. Cuộc sống của cậu ta cũng không quá thoải mái đâu, không nên đụng vào vảy ngược của tổng giám đốc Lệ thì hơn. Sau khi Lý An báo cáo công việc xong, trong lòng vẫn không nén được tò mò, bất chấp khó khăn hỏi: "Tổng giám đốc Lệ, dấu vết này trên môi anh là..." Lệ Đình Nam không thèm nhấc mi: "Cọp cắn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]