Lỗ tai của Hứa Nhược Phi dần nóng lên, cô vén mái tóc ngắn lên che đi lỗ tai của mình. Tiếng cười nhạo của bà Thomas lẫn của Tô Vân Nhi dường như đang văng vẳng bên tai. Đột nhiên, một ngón tay lạnh băng búng một cái vào trán cô. "Ngây người cái gì vậy?" Lê Đình Nam buồn cười xoay người, trông thấy dáng vẻ người phụ nữ đang ngơ ngác che mũi lại, không nhịn được mà cong ngón tay lại trêu chọc cô một chút. Hứa Nhược Phi chậm rãi khôi phục lại tinh thần, lắc lắc đầu, ném chuyện mà bản thân vừa mới hồi tưởng lại trong đầu ra sau gáy. Buông tay ra, lộ ra chóp mũi còn phiếm hồng, giọng nói cô hơi buồn buồn: "Tổng giám đốc Lệ, lần sau anh đi chậm một chút, tôi không theo kịp." Lê Đình Nam không ừ hử gì, cụp mắt xuống, nhìn lướt qua đôi chân thon dài của người phụ nữ: "Đúng là chân ngắn." Hứa Nhược Phi: "... Ha ha ha, nếu như chân em ngắn, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này chẳng có lấy một ai chân dài đâu." Sau khi lên xe, Hứa Nhược Phi thắt chặt dây an toàn. Từ sân bay quốc tế đến chỗ ở của cô có lẽ phải đi xe mất ba bốn tiếng đồng hồ. Vốn tưởng rằng hôm nay Lệ Đình Nam sẽ lái một chiếc xe thể thao đến, thế nhưng lại không ngờ anh lại dùng một chiếc Audi công việc khiêm tốn. Màn mưa nhỏ ngoài cửa sổ dần chuyển lớn, xem chừng một ngày sắp đến. Phía trước bắt đầu ùn tắc giao thông, Hứa Nhược Phi thôi không nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ nữa mà hơi ghé mắt nhìn sang bên cạnh. Vẻ mặt của anh như rất tẻ nhạt, hai con mắt nhìn chăm chú những chiếc xe chen lấn ở phía trước, một tay đặt lên trên vô lăng. Cái bụng của Hứa Nhược Phi kêu lên ùng ục không đúng lúc. Hứa Nhược Phi: "..." Lệ Đình Nam nghiêng mặt sang phía bên cạnh, gương mặt của Hứa Nhược Phi hơi đỏ lên, hai tay che bụng dưới, cứng đầu không ngẩng mặt lên, không thèm nhìn anh. Lệ Đình Nam im lặng mất mấy giây, thu lại tầm mắt, tiếp tục nhìn dòng xe chen lấn phía trước, thản nhiên nói: "Đi ăn sáng trước đi." Chiếc xe quay đầu, chạy về mạn phía Tây. Truyện Xuyên Nhanh Nửa giờ sau, chiếc xe Audi màu đen dừng lại trước một quán điểm tâm sáng. Là một quán ăn sáng rất nổi tiếng ở Lâm Xuyên, dùng giá cả để phân biệt với đám người địa phương, cho dù là cuối tuần thì cũng không có quá nhiều người đến. Hơn nữa trời còn đang mưa, bên trong quán ngoại trừ Lệ Đình Nam và Hứa Nhược Phi ra thì chẳng còn người khác nào khác. Dường như Lệ Đình Nam là khách quen, quản lý trong quán vừa trông thấy anh đến, đích thân đi tới, đưa cho hai người một ly trà lài vừa mới pha xong. Người đàn ông thậm chí còn không thèm nhìn thực đơn đã gọi vài món trà bánh mà phái nữ yêu thích. Mười phút sau, người phục vụ mang từng món trà bánh lên bày trên bàn gỗ đàn hương. Có bánh ngọt Tô Thị, có bánh ngọt của Hoài Dương, còn có cháo nấm tuyết Bát Bảo. Thế nhưng chỉ mang lên một bộ chén đũa. Hứa Nhược Phi thoáng sửng sốt, ngẩng đầu lên: "Tổng giám đốc Lệ, anh ăn kiêng sao?" "Tôi ăn rồi." Người đàn ông nhàn nhạt cụp mắt xuống, cầm điện thoại di động lên, hoãn lại mấy cái hẹn của bạn bè vào cuối tuần xong, lại giương mắt lên. Người phụ nữ ngồi đối diện anh đã không còn câu nệ nữa, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên. Lệ Đình Nam: "..." Như này là không ăn được gì tử tế ở Paris sao? Hẳn là không phải, đầu bếp Trung Quốc ở nhà họ Tô tại Paris, đều là những đầu bếp năm sao ở khách sạn nổi danh cả. Anh để điện thoại di động xuống, uống một hớp trà nóng, lẳng lặng ngắm nhìn Hứa Nhược Phi ăn bữa sáng trên bàn, cuối cùng mới bắt đầu thong thả cầm khăn lên. Cô đang định lau khóe môi, anh đã mở miệng: "Tôi nhớ là có ai đó nói sẽ vung tiền để nuôi mình, nói cho tôi nghe một chút, cô ấy đã chuẩn bị được bao nhiêu tiền để dự định bao nuôi một người đàn ông rồi?" Cái tay đang cầm khăn giấy chà lau của Hứa Nhược Phi lập tức cứng đờ. May là cô đã ăn sáng xong, nếu không thì chắc chắn sẽ sặc hết tất cả những thứ có ở trong miệng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]