Một cô gái 20 tuổi đầu như cô, có bản lĩnh gì mà dám to mồm hứa sẽ bổ sung đủ hương liệu trong ba ngày chứ. 
Anh ta ở trong ngành này mấy chục năm rồi, biết không ít nguồn cung, cũng không dám đảm bảo trong vòng ba ngày sẽ bổ sung đủ hương liệu. 
Lệ Đình Nam không chút hoài nghi, chỉ nói một câu: “Thời gian ba ngày, cô chắc chắn đủ chứ?” 
Hứa Nhược Phi gật đầu: “Chắc chắn!” 
“Được! Đã phê chuẩn!” Lệ Đình Nam nói xong cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn người phụ nữ đang bình tĩnh trước bàn, trên môi nở nụ cười tán thành. 
Anh dừng lại, hỏi Hứa Nhược Phi: "Đến chỗ nào, tôi sẽ cử người đặt vé máy bay." 
“Nước Pháp.” Hứa Nhược Phi cười nhẹ. 
Sau khi Hứa Nhược Phi rời đi, người tổng phụ trách bán hàng nhìn người đàn ông với nụ cười trên môi mà ngẩn người. 
“Tổng giám đốc Lệ, cho dù giám đốc điều chế có cao siêu cỡ nào, cũng không thể có cách nào trong vòng ba ngày, lại có thể bổ sung đủ hương liệu cho công ty được. Ngộ nhỡ chỉ là mạnh miệng bốc phét thôi thì sao?” 
Ánh mắt Lệ Đình Nam dần trầm xuống: “Anh là đang nghi ngờ lựa chọn của tôi sao?” 
“Không, không dám, chỉ là…” 
“Không sao, chỉ cần sắp xếp dây chuyền sản xuất theo kế hoạch ban đầu và đảm bảo nguồn cung cho các quầy của cửa hàng trong bảy ngày tới là được rồi.” 
Thành công của Hứa Nhược Phi khiến Hứa Nhược Mộng nảy sinh ghen ghét. 
Cuộc thảo luận về nước hoa của Hứa Nhược Phi trên Facebook khiến cô ta đỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tim-lai-vo-cua-thieu-gia-ho-le/1156105/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.