Cô bước tới trước mặt Lệ Đình Nam nói: “Anh, tổng giám đốc Lệ sẽ không lại đuổi Lý An đi chứ?” Lệ Đình Nam thờ ơ liếc nhìn Hứa Nhược Phi: “Đi xe đến à?” Hứa Nhược Phi lắc đầu: “Không, lái xe đến phim trường thì phô trương quá, tôi đi bằng taxi đến.” Lệ Đình Nam: “…” Tại sao anh lại không cảm thấy phô trương khi hàng ngày lái chiếc siêu xe màu đỏ đến công ty nhỉ? Chiếc xe mà Lệ Đình Nam hôm nay lái rất nhã nhặn. Nếu không phải chuyên gia, thoạt nhìn chắc chắn khó mà nhận ra được. Hứa Nhược Phi chớp mắt: “Porsche 918?” Lệ Đình Nam nhướn mày, sau đó anh gật đầu. Hứa Nhược Phi mắt sáng lên. Sở thích của cô không nhiều, ngoài nước hoa ra còn có một chứ khác đó là xe thể thao. Cô đã nhìn thấy chiếc Porsche 918 tại triển lãm ô tô, nhưng lúc đó có nhiều người muốn lại thử nên cô không buồn xếp hàng chờ. Vậy mà trước mặt cô lại xuất hiện… Lệ Đình Nam liếc nhìn Hứa Nhược Phi, ánh mắt như thiêu đốt của người phụ nữ nhìn chiếc xe thể thao, khiến anh nhất thời cảm thấy mình không bằng một chiếc xe thể thao. “Muốn lái thử không?” Lệ Đình Nam nhẹ giọng hỏi. Hứa Nhược Phi điên cuồng gật đầu, cô quay mặt lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt trông như một con thỏ: "Được sao?” Không biết tại sao trong mắt Lệ Đình Nam bỗng xuất hiện một nụ cười. “Ừ!” Anh ném chiếc chìa khoá trong tay của mình cho Hứa Nhược Phi. Hứa Nhược Phi vội bắt lấy, háo hức mở cửa ngồi vào ghế phụ. Không cần phải nói, đồ nội thất trang trí trong xe đều là hàng xịn, hàng cao cấp. Hứa Nhược Phi mắt sáng lên, nhìn phụ kiện trong xe, sau khi Lệ Đình Nam thắt dây an toàn, liền đạp ga lao ra ngoài. Gió đêm thổi nhẹ trên mặt của Hứa Nhược Phi, mái tóc xơ xác của cô nhẹ nhàng bay múa theo làn gió. Một đôi mắt sáng ngời, hướng thẳng về phía trước. Khi xe băng qua con đường trước mặt, giọng nói trong trẻo như chuông bạc của người phụ nữ kia lọt vào tai Lệ Đình Nam không ngớt. “Rất vui sao?” Lệ Đình Nam nhẹ giọng hỏi. Hứa Nhược Phi cười nói: “Tổng giám đốc Lệ, tôi dường như đã lâu mới có cảm giác hạnh phúc như bây giờ.” Chỉ khi đua xe, cô mới có thể quên đi cơn ác mộng của sáu năm trước. Lệ Đình Nam cười nhạt: “Đơn giản như vậy mà cũng hạnh phúc sao? Niềm vui của cô có vẻ quá đơn giản nhỉ?” Hứa Nhược Phi cũng cảm thấy mình có chút kỳ quái: “Niềm vui chẳng phải là từ những thứ giản đơn sao?” Lệ Đình Nam không trả lời. Sau khi nắm quyền điều hành của tập đoàn Lệ Thị, anh hiếm khi nghĩ đến hạnh phúc là gì. Hứa Nhược Phi kỳ lạ, liếc nhìn Lệ Đình Nam, cười nói: “Cũng phải, tổng giám đốc Lệ anh đều dành thời gian cho công việc, làm gì giống công tử nhà giàu đâu?” Lệ Đình Nam nhướn mi: “Nghe giọng điệu của cô, có phải cô hay tiếp xúc với công tử nhà giàu?” Trong bóng tối, đôi mắt đen của người đàn ông kia, đang nhìn chằm chằm vào Hứa Nhược Phi, như thể anh đang muốn tìm ra bí mật nào đó từ miệng cô vậy. Hứa Nhược Phi bình tĩnh, tập Thái Cực Quyền: “Tổng giám đốc Lệ, anh quên nghề nghiệp của tôi rồi sao? Là một nhà điều chế nước hoa, khách hàng thường là những người giàu có và sang chảnh. Tôi tiếp xúc cũng lâu rồi, chẳng lẽ không biết giới giàu có như thế nào sao?” Lệ Đình Nam nở một nụ cười nhàn nhạt, không tiếp tục đề tài này nữa. Sau khi đến tầng dưới của căn hộ, Hứa Nhược Phi trả lại chìa khóa xe cho Lệ Đình Nam. Cô chống hai tay ra sau lưng. Hơi nghiêng người trên, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào. “Tổng giám đốc Lệ, cảm ơn anh vì tối nay. Đã lâu rồi tôi không được lái xe sảng khoái như vậy.” Lệ Đình Nam nhìn chằm chằm vào Hứa Nhược Phi, người đang mỉm cười, và sau một lúc, giọng nói của anh dường như có thêm phần vui mừng. “Nếu cô muốn, sau này cô có thể lái chiếc xe này bất cứ lúc nào cũng được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]