Hứa Nhược Phi vươn cổ tay mảnh khảnh của mình lên khay, cầm ly rượu. "Tổng giám đốc Lệ, tôi có vài lời với Phạm Thiên Thanh." Cô nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông, rồi cùng Phạm Thiên Thanh bước sang một bên trong khi cầm ly rượu. "Sản phẩm hôm nay của em rất đặc biệt." Phạm Thiên Thanh lắc đầu: "Không, nếu thực sự giỏi, thì em sẽ không chỉ giành được vị trí thứ tư." Phạm Thiên Thanh không can tâm. "Trình độ của Mộc Thảo rất giỏi. Vượt qua cô ấy không phải là chuyện một hai ngày." Hứa Nhược Phi nhẹ giọng giải thích: "Nếu muốn tiếp tục học chuyên ngành nước hoa, còn rất nhiều thứ cần phải bổ sung." Nếu là quá khứ, những gì Hứa Nhược Phi nói chắc chắn sẽ khiến Phạm Thiên Thanh tức giận. Nhưng sau khi cả hai thi đấu với nhau bằng tài năng thật, Phạm Thiên Thanh hiểu rằng Hứa Nhược Phi thực sự yêu thích nước hoa. Cô coi nước hoa là một phần cuộc sống của mình, không chỉ là một công việc. “Em hiểu rồi.” Phạm Thiên Thanh mỉm cười cảm ơn với Hứa Nhược Phi. Sau đó, cô thấp giọng hỏi: "Chị An, tổng giám đốc Lệ không làm chị khó xử đúng không?" "Không." Hứa Nhược Phi đáp. “Quả nhiên.” Phạm Thiên Thanh đã coi Hứa Nhược Phi và giám đốc Lệ là một cặp trong trái tim mình, và thậm chí còn quên rằng vị hôn thê thực sự của Lệ Đình Nam vẫn còn ở đó vào lúc này. Cô ấy nắm chặt tay Hứa Nhược Phi và nói: "Chị đừng lo, em sẽ luôn ủng hộ chị!" Hứa Nhược Phi:? Cái quái gì thế? ... Bữa tối là sân khấu cho các bậc thầy của ngành công nghiệp nước hoa Lâm Xuyên và các nhà đầu tư khác gặp gỡ nhau. Hứa Nhược Phi cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang trong ly. Nói là rượu vang, nhưng độ cồn rất thấp, dường như Lệ Đình Nam đã sắp xếp trước. Nhưng mà, anh vẫn để ý Hứa Nhược Phi đang xoay ly rượu, chơi một hồi liền đặt ly rượu trở lại khay của người phục vụ. Cô có thể cảm thấy trong vài phút cô vừa đến khu vực nghỉ ngơi, đã có rất nhiều người nhìn cô. Có ghen tị, có soi mói và suy đoán. Lệ Đình Nam đã sử dụng cô ấy để có kết quả như thế. Hứa Nhược Phi mỉm cười, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía Lệ Đình Nam người vừa mới nói chuyện xong với một giám đốc công ty. "Tổng giám đốc Lệ, cô Hứa dường như không đến tìm anh.” Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng đặt một tay vào giữa hai cánh tay của Lệ Đình Nam, đôi môi đỏ mọng của cô kề sát bên tai anh. Động tác vô cùng thân mật, đối với người ngoài mà nói, hai người giống như tình nhân. Đôi mắt nghiêm nghị của Lệ Đình Nam liếc nhìn Hứa Nhược Phi. Sau khi uống một ly rượu vang, khuôn mặt của người phụ nữ vẫn như sứ tinh xảo, trắng như tuyết và lạnh lùng. Cô vừa rời khỏi anh một lát, và nhiều người đàn ông đã nhìn cô chằm chằm. Lệ Đình Nam dùng các ngón tay giữ ly rượu, hơi siết chặt, rồi lại thả ra. Là đàn ông, chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết ý nghĩa của nó. Một cảm giác khó chịu lan từ tim đến ngực. Mùi nước hoa trên người Hứa Nhược Phi không hề hăng, nhưng khi cô nói, Lệ Đình Nam cảm thấy khó chịu và khô khốc. "Tổng giám đốc Lệ, chủ tịch tập đoàn Thiên Viễn đến rồi.” Sau khi Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng để lại một lời bên tai anh, cô nhẹ nhàng thu người lại, trở lại dáng vẻ lạnh lùng bình thường. Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, mím môi không phát ra âm thanh. Lệ Đình Nam vừa rồi có nghe cô nói hay không? Tại sao vừa rồi cô cảm thấy cơ thể người đàn ông có chút cứng ngắt?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]