Hứa Nhược Phi cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm tỉnh dậy, trong đầu vẫn là hình ảnh giấc mơ tối qua. 
“Mẹ, mẹ ngủ không ngon sao?” Hứa Nhược Hy hỏi. 
Hứa Nhược Phi gật gật đầu, dưới mắt có quầng thâm rất đậm, cô theo thói quen mở điện thoại di động ra, nhìn xem Lệ Đình Nam có gửi tin nhắn thông báo công việc trên Zalo hay không. 
Có lẽ quá sớm, người đàn ông đó còn chưa rời giường, Hứa Nhược Phi tắt điện thoại di động, khom lưng hôn Hứa Nhược Hy một cái: "Bảo bối, sáng nay muốn ăn gì nào?” 
Hứa Nhược Hy nói mấy cái tên món ăn ra. 
“Sáng nay mẹ có đến công ty không?” 
Hứa Nhược Hy nhìn bộ âu phục nhỏ trên người Hứa Nhược Phi hỏi. 
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Hứa Nhược Phi, Hứa Nhược Hy có chút thất vọng. 
Cô bé phàn nàn: "Bố cũng thật là, sao ngày nào cũng bắt mẹ tăng ca vậy! Công ty của bố lớn, nếu không có mẹ thì không vận hành được sao?” 
Tay Hứa Nhược Phi đang đánh trứng gà bỗng nhiên hơi cứng đờ. 
Lệ Đình Nam vẫn là bố của bọn nhỏ, cho dù cô có tình cảm với anh, cũng phải cố gắng đè xuống, nếu không để cho Lệ Đình Nam biết anh còn có hai đứa con, nói không chừng sẽ cưỡng ép mang hai đứa nhỏ đi. 
... 
Hai ngày thứ bảy và chủ nhật, Hứa Nhược Phi mỗi khi đến căn hộ Trần Sơn, tinh thần đều rất căng thẳng. 
Hứa Nhược Phi cảm thấy không rõ, Lệ Đình Nam đã nói câu đó với tất cả phụ nữ hay là chỉ nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tim-lai-vo-cua-thieu-gia-ho-le/1156041/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.