Không ngờ được khi Lệ Đình Nam phát sốt cũng sẽ có những hành động đáng yêu như một đứa trẻ. 
Tay của anh rất nóng. 
Hứa Nhược Phi vừa muốn rút tay mình về, lại người đàn ông này nắm lấy. 
Hả? Đây là đang muốn làm gì? 
Hứa Nhược Phi mở to mắt nhìn về hướng người đàn ông này. 
"Tổng giám đốc Lệ? Nếu như anh đã đang đứng vững rồi thì..." 
"Dìu tôi lên giường đi." 
Hứa Nhược Phi: "...'' 
Tổng giám đốc Lệ, anh chỉ là bị phát sốt thôi mà, lại đâu phải không thể đi đứng được. Hứa Nhược Phi thấm mắng trong lòng. 
Nhưng biểu hiện bên ngoài của cô đương không dám nói như thế. 
Hứa Nhược Phi mặt mang theo nụ cười nhẹ: "Dạ được ạ, tổng giám đốc Lệ." 
Tay của cô vẫn luôn bị Lệ Đình Nam nắm chặt, vốn dĩ da tay mắt lạnh của cô khi được người đàn này buông lỏng ra đã trở nên nóng hầm hập rồi. 
Hứa Nhược Phi không biết, tai của cô cũng tự nhiên trở nên đỏ lên. 
Đôi mắt Lệ Đình Nam mệt mỏi nặng nề, tỉ mỉ lướt nhìn qua một cái, anh thích thú cười thành tiếng khi nhìn thấy đôi tai ửng đỏ của Hứa Nhược Phi. 
Anh thong thả từ tốn cởi áo vest tây âu ra, đưa cho Hứa Nhược Phi. 
Hứa Nhược Phi giật mình, ý thức được nhận lấy. 
"Tổng giám đốc Lệ, tôi vừa rồi đã gọi cho bác sĩ riêng của anh rồi, anh ta chút nữa sẽ qua đây." 
Lệ Đình Nam khẽ gật đầu, biểu cảm bên mặt không có bất cứ thay đổi gì. 
Anh đưa những ngón tay thon dài từ từ cởi cà vạt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tim-lai-vo-cua-thieu-gia-ho-le/1156031/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.