"Cô phát hiện từ lúc nào vậy?" Lệ Đình Nam hỏi.
Hứa Nhược Phi giữ nụ cười trên mặt đã lâu, nhanh chóng cô cảm giác được mặt mình bị tê cứng và nhức mỏi. Lập tức cô tước vũ khí đầu hàng, khôi phục vẻ mặt thường ngày của mình.
Cô "a" một tiếng, trong thoáng chốc cô đã hiểu được dụng ý của Lệ Đình Nam, cô nở nụ cười tươi và nói: "Tất cả đều nhờ mấy câu của vị hôn thê của tổng giám đốc Lệ, nên tôi mới có thể biết được một số chuyện."
Nói đến đây, đáy lòng của Hứa Nhược Phi tràn ra một loại cảm giác ấm áp.
Lệ Đình Nam không biết cô là người cứu anh sáu năm trước.
Suy cho cùng thì trong mắt Lệ Đình Nam, cô cùng lắm chỉ là một người điều chế nước hoa cho tập đoàn Lệ Thị mà thôi. Thế mà anh vẫn tự nguyện bảo vệ cô trong phạm vi an toàn của mình.
"Tôi cảm ơn anh tổng giám đốc Lệ." Hứa Nhược Phi thành thật nói.
Lệ Đình Nam hơi chọn mi, rồi hỏi: "Cô cảm ơn cái gì cơ?"
Vẻ mặt Hứa Nhược Phi cứng đơ ra, cô nhướng mày rồi giọng nói nhẹ nhàng: "Anh nhất định phải nói rõ như vậy sao tổng giám đốc Lệ? Anh làm như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm anh đang có ý với tôi đấy..." Hứa Nhược Phi dừng lại chậc lưỡi, rồi nói tiếp: "Lỡ như cô Hứa thêm mắm thêm muối nói chuyện hôm nay anh giúp đỡ tôi cho Hứa phu nhân hay là mẹ của tổng giám đốc Lệ biết. Dù tổng giám đốc Lệ có trăm cái miệng cũng không thể nào bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tim-lai-vo-cua-thieu-gia-ho-le/1156022/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.