Hứa Nhược Phi ngây thơ vô tội. 
Đêm mưa đó của sáu năm trước, cô quả thực có một tia rung động đối với người đàn ông ngất xỉu trước mặt cô. 
Bởi vì đẹp. 
Tô Vân Nhi xuýt chút nữa không thở được. 
Hứa Nhược Phi vẫn đang lý trí mà phân tích: "Lệ Đình Nam đính hôn với Hứa Nhược Mộng cũng không hoàn toàn là bởi vì sáu năm trước có người đã cứu anh ấy, cho nên anh ấy có tình cảm với cô gái đó. Với sự hiểu biết của tớ đối với anh ấy thì có lẽ anh ấy cảm thấy mình nợ cô gái đó ân tình, anh ấy không thích cảm giác nợ người khác nên chỉ là muốn trở món nợ ân tình đó mà thôi." 
"Chỉ có điều Lệ Đình Nam không ngờ đến, Hứa Nhược Mộng rất tham lam. Hứa Nhược Mộng muốn ở mãi bên cạnh anh ấy, vốn không muốn nhận sự báo đáp ân tình của anh ấy." . truyện tiên hiệp hay 
Hứa Nhược Phi nói rồi xác nhận mà gật đầu. 
"Đại khái chính là như vậy." 
Trên mặt Tô Vân Nhi hiện lên sự bất lực không che dấu được. 
"Nhược Phi, cậu thật sự hết cứu rồi. Trên một ý nghĩa nào đó, cậu và Lệ Đình Nam có lẽ thật sự là tuyệt phối, hai người đều có thể ở nơi như vậy mag bình tĩnh phân tích…" 
Hứa Nhược Phi không hiểu cho nên nghi hoặc mà "ừm" một tiếng: "Tại sao lại nói như vậy?" 
Tô Vân Nhi ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt đang mơ hồ của người bạn thân của mình mà dùng lời nói thành khẩn rồi nói: "Tớ hỏi cậu, sáu năm trước sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tim-lai-vo-cua-thieu-gia-ho-le/1156011/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.