Mái tóc đen bởi vì ướt mưa mà dính chặt vào trước trán.
Làn da trắng lạnh toát lên một màu đỏ không khỏe mạnh.
Sau khi Hứa Nhược Phi đắp chăn cho anh, liền nghe thấy anh nhỏ giọng mà nói một chữ: "Lạnh."
Hứa Nhược Phi ngẩn người vài giây.
Giọng nói của anh rất hay, mặc dù hơi run rẩy một chút, giọng trầm nhưng lại rất êm tai, cứ như giọng nam chính trong mấy bộ phim truyền hình.
Hứa Nhược Phi dừng lại rồi trở vào phòng của mình, lại ôm ra một cái chăn bông đắp lên trên người anh.
Mặc dù trong nhà đã có thuốc hạ sốt, nhưng người đàn ông vẫn chìm trong hôn mê, có gọi thế nào cũng không tỉnh nên chỉ có thể dán miếng hạ sốt lên trán.
Đây còn là lần đầu tiên Hứa Nhược Phi ở gần tiếp xúc với một người khác giới như vậy.
Mẹ Vương nói đùa nói: "Nhìn đến mê rồi?"
Hứa Nhược Phi lắc đầu: "Không có! Con chỉ là cảm thấy tò mò, hóa ra nam giới cũng có thể đẹp đến như vậy…"
Mẹ Vương cười mà không nói.
Hứa Nhược Phi và mẹ Vương tối hôm đó đều không có nghỉ ngơi tốt, đặc biệt là Hứa Nhược Phi. Bởi vì người đàn ông đó sốt cao, cô chỉ có thể liên tục dùng miếng dán hạ sốt đã dùng qua vứt bỏ rồi lại thay cái mới.
Mẹ Vương tuổi tác đã cao, Hứa Nhược Phi đau lòng nên chỉ có thể khuyên mẹ Vương đi nghỉ ngơi.
"Mẹ Vương, dì đi nghỉ ngơi đi, một mình con không sao đâu."
Đáy mắt Hứa Nhược Phi vụt qua một ánh sáng tự tin.
Mẹ Vương không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tim-lai-vo-cua-thieu-gia-ho-le/1156009/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.