Người đàn ông có thể hô mưa gọi gió ở trên thương trường, không có việc gì là không làm được, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy.
Nói đúng ra là ngoại trừ Hứa Nhược Phi ra, thì bà cụ Lệ là người phụ nữ thứ hai mà anh từng gặp có thể khiến anh hoàn toàn không có cách nào có thể tức giận được.
Bà cụ Lệ là bởi vì là người thân máu mủ ruột rà.
Mà Hứa Nhược Phi mặc dù cũng có lúc làm cho anh tức giận, nhưng mà giữ ở bên cạnh mình lại thấy rất thú vị.
Lệ Đình Nam vô lực che mặt, ôm lấy trán nói: "Được rồi, lúc nào cháu sẽ bớt thời gian bảo người đi điều tra một chút."
Bà cụ Lệ nghe xong thì rất vui vẻ, giọng nói cũng hân hoan hơn không ít: "Cô bé đấy cho bà lọ nước hoa điều trị chứng mất ngủ, bà cũng xịt một ít, trên đường trở về đã ngủ được một giấc. Nếu như có thể tìm được, nói không chừng có thể cải thiện chứng mất ngủ của cháu đấy."
"Thật vậy ạ?" Giọng nói của Lệ Đình Nam thờ ơ.
Có tác dụng với chứng mất ngủ của bà nội là chuyện tốt, nhưng mà chỉ sợ không ai có thể điều chế ra loại nước hoa thích hợp với anh hơn người phụ nữ Anna kia.
Lệ Đình Nam nâng mắt lên, bưng chén rượu lên, cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu Whisky lạnh.
Thấm ướt lại cuống họng hơi khô khô.
"Vậy cũng không cần đâu, cháu đang rất hài lòng với nước hoa đang dùng của người điều chế nước hoa hiện tại."
"Là Anna sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tim-lai-vo-cua-thieu-gia-ho-le/1155976/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.