Cho dù cô có vẻ ngoài xinh đẹp, lại biết điều chế nước hoa, hơn nữa hiện tại Lệ Đình Nam còn lạnh nhạt với Hứa Nhược Mộng. Nhưng mà những điều này không thể so sánh được ân tình của Hứa Nhược Mộng đối với Lệ Đình Nam sáu năm trước! Lệ Đình Nam cau mày. Hắn mím chặt môi mỏng, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện sáu năm trước tôi nhớ rõ, nhưng mà bà cũng đừng làm chuyện không nên làm dưới mí mắt của tồi. Nếu như Anna xảy ra chuyện, người thứ nhất tôi nghi ngờ chính là bà đấy, người mẹ thân ái của tôi.” Nói xong, Lệ Đình Nam quyết đoán cúp điện thoại, ném điện thoại qua một bên. Khuôn mặt vừa mới đắc ý của Lệ phu nhân nháy mắt trầm xuống. Bà ta hừ lạnh một tiếng, đưa di động cho quản gia. “Hay cho một Anna, chịu oan ức ở chỗ tôi xong lại chạy về cáo trạng với Lệ Đình Nam? Tính cách của cô ta như thế sao có thể chịu oan ức gì ở chỗ tôi được chứ? Tôi mới là người phải nên uất ức đây này! Nhiều năm như vậy còn chưa có ai dám nói với chuyện với tôi như cô ta đâu!” Lệ phu nhân nhớ tới những lời ngày ấy Hứa Nhược Phi nói với bà ta, tức giận tới tái xanh mặt mày. Quản gia thấy thế, vội vàng hỏi Lệ phu nhân bữa sáng muốn ăn cái gì. “Ăn cái gì nữa! Tức no rồi!” Lệ phu nhân càng nghĩ càng bực bội. Lệ Đình Nam tìm bà ta hưng sư vấn tội, nhất định là ả Anna kia cáo trạng. Không cho bà ta làm chuyện không nên làm dưới mí mắt anh? Lâm Xuyên lớn như vậy, cho dù bản lĩnh của con trai bà ta lớn tới đâu, cũng có lúc không quan sát được hết tất cả. Lệ phu nhân cụp mắt, suy tư một hồi đã nghĩ ra một kế hoạch. “Giúp tôi tra lịch trình khoảng thời gian gần đây của Đình Nam, xem xem khi nào công việc của nó bận rộn nhất, xã giao nhiều nhất, cho tôi biết một tiếng” “Vâng, phu nhân” Quản gia trung thành trả lời. Không phải muốn để cho lê Đình Nam là ô dù của cô sao? Thời điểm anh có nhiều xã giao, chắc chắn sẽ không có thời gian lo lắng cho một nữ trợ lý quèn như cô! Đáy mắt Lệ phu nhân hiện lên vẻ độc ác. Sau khi Hứa Nhược Phi dặm lại lớp trang điểm trong nhà vệ sinh xong, thầm tính toán thời gian trong lòng rồi quay trở lại văn phòng. Cô gõ nhẹ cửa văn phòng nói: “Tổng giám đốc Lệ, tôi vào nhé.” “ừ” Đẩy ra cửa văn phòng, người đàn ông đã khôi phục lại biểu cảm bình thường, thần sắc bình thản nhìn màn hình máy tính. Đôi mày đang nhíu lại của anh bỗng giãn ra, môi mỏng nhẹ nhấp. Đôi mắt sâu xa thoáng nhìn qua khuôn mặt trái xoan của Hứa Nhược Phi, dừng lại tại khóe mắt màu đỏ của cô. Quả nhiên là đã khóc, xem ra lúc trước Lý An nói cô cảm thấy tủi thân là thật sự. Thủ đoạn của Lệ phu nhân, không có người nào rõ ràng hơn anh. Bà ta có thể sinh tồn tại hào môn, có thủ đoạn nào mà không âm ngoan xảo trá. Ngay cả con trai mình trong mắt bà ta cũng chỉ là công cụ để duy trì thân phận của mình. Lệ Đình Nam nhớ tới mẹ của anh, ánh mắt anh không thèm che giấu sự chán ghét. Vài giây sau, đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng hé mở, giọng nói trâm thấp êm tau giống như đàn cello. “Trên tay cô cầm cái gì?” Hứa Nhược Phi lấy lại tinh thần nói: ‘À, tổng giám đốc Lệ, cái này chính là bộ tây trang lúc trước tôi mượn”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]