"Ta ghét cái hạn chế này."
Sau khi tỉnh dậy, Kỳ Tửu mặt không đổi sắc nói.
Lúc nói ra lời này, cô ta vừa rời khỏi nơi tiềm thức, ý thức thể mặc chiếc slip dress (1) trắng tinh, chậm rãi nổi lên từ mặt hồ xanh biếc mà không hề dính chút bọt nước nào.
Việt Độc ngồi đoan trang bên hồ, ngẩng mặt nhìn cô ta, khó hiểu hỏi: "Không vui á? Bạn không phải rất thích ngủ sao?"
Kỳ Tửu nhíu mày: "Ai nói ta thích ngủ chứ?"
Việt Độc: "..." Hành động của cô nói lên điều đó.
Một người không thích ngủ sẽ ngủ hơn 17 tiếng một ngày hả?
"Ta ngủ nhiều vậy là vì chán thôi." Dường như thấy được sự hoang mang của Việt Độc qua vẻ mặt bối rối của cô thế là liền giải thích đơn giản: "Vì chán nên tất nhiên sẽ ngại động đậy, chỉ muốn tùy tiện giết thời gian – mà ngủ chính là lựa chọn thoải mái và đỡ tốn sức nhất."
Việt Độc không còn gì để nói.
Kỳ Tửu đi đến cạnh cô ngồi xuống, theo thói quen gối đầu lên đùi hệ thống nhà mình, điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất.
Có lẽ là nhận ra sự "ba chấm" của Việt Độc, cô ta nhắm mắt lại, bổ sung thêm: "Nhưng đó là trước kia. Bây giờ có ngươi ở chỗ này với ta, việc ngủ cũng trở nên thú vị hơn."
So với sự mãn nguyện khi được nằm gối đầu trên đùi hệ thống phơi nắng, giấc ngủ sâu do hạn chế của dị năng mang lại hoàn toàn không đáng mong chờ.
Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-thuc-tinh-nhan-vat-phan-dien/2737737/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.