“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Mặt Tống Viễn Uy mặc dù không sao, nhưng bị đối xử như vậy, hai má gầy gò, môi nứt nẻ, giọng khàn khàn, rõ ràng là đã bị hành hạ đến cực điểm.
Hắn nhìn Tế Tiểu Tổ, hỏi xong cấu kia bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Là cô?”
“Sao thế, biết tôi à?” Tế Tiểu Tô không đến gần, mùi trên người tên này thật khó chịu.
Mà Vệ Thường Khuynh bế Lộc Lộc đứng cách chỗ cố không xa.
Lộc Lộc yên tĩnh ngủ ở trong lòng anh.
Tống Viễn Uy nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.
Người ta bể cả đứa bé như vậy tới, điều này chứng tỏ là gì? Chứng tỏ hắn ở trong mắt bọn họ căn bản không có một chút uy hiếp nào, ngay cả một tia lo lắng hắn sẽ doạ trẻ con đối phương cũng không có.
Chứng tỏ hắn thật sự đến đường cùng rồi.
“Biết” Hắn chán nản, lập tức đến một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng không còn nữa.
Hắn cũng là sau đó mới biết Tề Tiểu Tô.
Bởi vì ban đầu, mặc dù hắn cho người gây ra tai nạn xe của Tô Vân Linh và Tê Tông Dân, nhưng căn bản không quan tâm đến đứa con bọn họ để lại.
Cho đến lúc Thịnh Tế của Tề Tiểu Tô phát triển rực rỡ ở thành phố D.
Hắn không nhịn được đi điều tra lại lịch của cô gái này, kết quả phát hiện đây là đứa con gái của cặp vợ chồng năm đó.
“Cô muốn thế nào, nói thẳng đi”
Tế Tiểu Tô nhìn hắn, hỏi: “Tôi chỉ muốn biết, năm đó tại sao các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/415169/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.