Vệ Kiểu không ngờ năm đó mình lại bể nhầm đứa bé.
Ông ta rất tự trách hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với Thủ trưởng ban chấp hành. “Ông nghĩ kỹ xem, năm đó liệu có khả năng ông vào nhầm phòng bệnh hay không?” Tế Tiểu Tô hỏi.
Vệ Kiều cau mày suy nghĩ hồi lâu.
Ký ức từ rất xa trở về trước, đã rất lâu ông ta không nghĩ đến chuyện năm đó rồi, bây giờ nghĩ lại, ký ức ít nhiều có chút mơ hồ.
“Chắc là tôi sẽ không vào nhẩm phòng bệnh đầu” Ông ta do dự nói: “Nhưng bây giờ nhớ lại, tôi đột nhiên nhớ đến một chi tiết. Năm đó ở giữa hành lang của phòng bệnh đó, Tề Tông Dân và Tô Vận Linh nói chuyện với bác sĩ ở phía trước, tôi đi đến từ phía sau, khi đó, có một người phụ nữ bế một đứa bé cũng khoảng khoảng đó đi qua bên cạnh tôi, cảm giác vẻ mặt có chút căng thẳng
Ông ta không nhìn thấy người phụ nữ đó đi ra từ phòng bệnh nào, cũng không để ý. Chỉ là người phụ nữ đó ôm con rất chặt, vốn dĩ là cúi đầu đi nhanh, lúc phát hiện ra ông ta, bà ta ngẩng đầu nhìn ông ta một cái thật nhanh, chính là cái nhìn kia, Vệ Kiêu cảm thấy vẻ mặt bà ta căng thẳng.
Nhưng trong bệnh viện hình như cũng không thiếu người có loại vẻ mặt căng thẳng, nếu như đứa bé bị bệnh, người làm mẹ không thể nào dửng dưng được.
Người phụ nữ kia nhìn ông ta một cái rồi lập tức lại cúi đầu, sau đó bế đứa bé vội vàng đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/415160/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.