Chương trước
Chương sau
Tể Tiểu Tô đã từng xem ảnh Vệ Kiêu rồi.
Người đàn ông trước mặt này chỉ có thân hình tương tự, nhưng tướng mạo lại khác. Nếu như để cho cô nhìn, cô sẽ không nhận ra đây là Vệ Kiều.
Nhưng bà Vệ rõ ràng chỉ nhìn một cái đã nhận ra được.
Dù sao cũng là người đàn ông mà bà ta yêu nửa đời.
Dẫu sao cũng từng là vợ chồng thân mật không khoảng cách nhất.
Dẫu sao cũng đã thành chấp niệm của bà ta, bà ta yêu hoặc hận, đều sẽ làm cho ông ta ngày một rõ nét hơn ở trong ký ức của bà ta.
Chỉ một ánh mắt, bà Vệ đã nhận ra được, đó chính là Vệ Kiều.
Chồng của bà ta. Bà ta siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, đúng lúc ông ta cũng nhìn qua đây, cuối cùng không nhịn được, hét lên một tiếng nhào qua chỗ ông ta.
Phía sau ông ta chính là vợ và con trai, cho nên không thể tránh ra, chỉ có thể bị bà ta nhào tới ôm lấy.
“Vệ Kiêu! Gã đàn ông đáng chết này! Cuối cùng tôi cũng tìm được ông rồi! Ông có thể trốn cơ mà, trốn đi trốn đi! Tại sao lại không trốn nữa?” Bà Vệ lạc giọng kêu lên, nên từng nắm đấm lên ngực ống ta, cuối cùng nghẹn ngào, giọng đã hơi khàn đi: “Đã nhiều năm như vậy rồi, đã nhiều năm như vậy rồi, ông vứt bỏ tôi mà đi, trái tim ông rốt cuộc là làm bằng gì thế hả?”
Một bàn tay mềm mại nắm lấy tay Vệ Thường Khuynh, nhẹ nhàng xoa vết chai trong tay anh.
Vệ Thường Khuynh khẽ cúi đầu, đối diện với ánh mắt của Tề Tiểu Tô, trong mắt cô toàn là sự lo lắng và đau lòng vì anh.
“Anh không sao? Vệ Thường Khuynh thấp giọng nói.
Bây giờ anh có nhà, có cô, có con, những người khác đối với anh mà nói căn bản không là gì cả.
Muốn làm anh tổn thương không dễ dàng như vậy đâu.
Lúc này Tế Tiểu Tô mới yên tâm.
Bây giờ không có ai chú ý tới hai người bọn họ, sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Vệ Kiều và bà Vệ.
Bà Vệ kêu khóc, tiếng khóc u sầu, nhưng càng giống phát tiết nhiều hơn. Vệ Kiểu túm lấy tay bà ta, mấy lần muốn đẩy bà ta ra, nhưng bà Vệ lại ra sức lao vào lòng ông ta.
“Đủ rồi!”
Cuối cùng Vệ Kiểu không nhịn được quát to một tiếng.
Trên đường tới vốn dĩ ông ta đã quyết định không nhận, nhưng vừa vào cửa nhìn thấy bà Vệ ở đây, ông ta đã biết hôm nay không nhận không được rồi.
Ông ta dùng sức đẩy bà Vệ ra, sức lực lớn làm bà Vệ lui lại mấy bước, va vào một cái bán hoa, nếu không phải vệ sĩ tiến lên đỡ, chậu hoa bày bên trên sẽ bị đụng rơi xuống đất.
Đây là hoa mợ Vệ thích, không thể để đổ được. - Vệ sĩ nghĩ.
Bà Vệ không có ai đỡ, ngã ngồi xuống đất.
Bị ngã như vậy, bà ta không dám tin, vô cùng tức giận, hận càng thêm hận. Ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đàn ông kia đang quay đầu ôm một người phụ nữ vào trong lòng, tư thái kia giống như bảo vệ thứ quý giá nhất trên đời,
Loại tư thái này, bà Vệ lập tức hiểu ra.
Bà ta nhìn chằm chằm người phụ nữ được Vệ Kiểu bảo vệ trong lòng đó. Mà lúc này mấy người Tê Tiểu Tô và Thủ trưởng ban chấp hành cũng đều nhìn người phụ nữ kia.
Mặc dù Minh Dao có mấy phần tương tự Vệ Thường Khuynh, nhưng trên thực tế càng giống mẹ nó hơn.
Minh Dao không nói dối, cũng không nói quá sự thật ra, Phó Doanh Tâm thật sự là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa, là người phụ nữ cực kỳ có phong thái cổ điển. Chân mày lá liễu, mắt hạnh nhân, mũi cao môi đỏ, cắm nhỏ gọn, da trắng nõn nà, tóc đen như thác nước.
Theo tuổi tác mà nói chắc bà ta cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, nhưng nhìn lại giống như chưa đến hai mươi, thời gian vô cùng sủng ái bà ta.
Bà ta vấn một kiểu tóc đơn giản, một nửa tản ra, mặc một bộ váy màu trắng thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ bạc, chỉ trang phục như vậy thôi đã vô cùng cổ điển rồi, hơn nữa, là cái loại ý vị khó mà nhìn thấy ở phụ nữ thời nay.
Mặt mũi, ánh mắt của bà ta mang theo sự dịu dàng tuyệt đối, giống như bị kinh sợ, đáng thương tựa vào lòng người đàn ông, giống như người đàn ông kia chính là trời và đất của bà ta.
“Doanh Tâm, đừng sợ, đừng sợ, tôi ở đây” Người đàn ông thấp giọng dỗ bà ta.
Mà đứa bé trai Phó Minh Dịch vốn được Phó Doanh Tâm dắt đã nhìn thấy chị gái rồi, nó chạy nhanh tới chỗ chị mình, ôm lấy chân chị nó: “Chị!”
“Minh Dịch!” Minh Dao cũng ôm lấy em trai.
Hai chị em bọn chúng thật sự đã quen rồi, chỉ cần mẹ bị kinh sợ, trong mắt bố sẽ chỉ có mẹ thôi, bọn họ cứ ôm nhau như vậy, giống như không ai chen vào được, bao gồm cả hai chị em bọn chúng.
Nhưng vừa rồi Minh Dao vẫn luôn nhìn, nó nhìn rõ, người phụ nữ đó rõ ràng là biết bố. Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Bố nó và Vệ Thường Khuynh lại là quan hệ như thế nào?
“Vệ Kiêu, ông nói đi! Năm đó chính là vì người phụ nữ này mà ông vứt bỏ gia đình đúng không? Tôi biết mà, tôi biết mà! Cái tên đàn ông khốn nạn này! Người phụ nữ đó có cái gì tốt hả? Rốt cuộc ả ta có cái gì tốt?”
Bà Vệ đã đứng lên rồi, chỉ vào Phó Doanh Tâm, nước mắt đầm đìa, ánh mắt giống như bị thiêu đốt: “Trước kia không phải ông nói thích người như Cẩm Sắt đấy sao? Ông nói Cẩm Sắt dũng cảm kiên cường, quả quyết kiên trì, lạc quan cầu tiến, chỉ như vậy, không phải ông nói ông thích nhất sao? Vậy bây giờ người phụ nữ này có cái gì tốt hả?”
Bị bà ta chỉ như vậy, nước mắt Phó Doanh Tâm lại tuôn trào ra, giống như từng chuỗi châu ngọc trong suốt.
Người đẹp ngay cả khóc cũng xinh đẹp, còn yểu điệu động lòng người nữa. Tế Tiểu Tô cũng coi như nhìn thấy rồi.
Không thể không nói, người phụ nữ như vậy nhất định sẽ làm cho rất nhiều người đàn ông muốn bảo vệ, hơn nữa, thật ra rất nhiều đàn ông đều không thích phụ nữ quá xuất sắc, nói là thích sự kiên cường quả quyết của đối phương, nhưng trên thực tế, bọn họ càng thích người như Phó Doanh Tâm hơn.
Nhất là người đàn ông như Vệ Kiêu.
Cô nhìn ra được, Vệ Kiêu thật sự yêu thương Phó Doanh Tâm đến tận xương cốt.
Cô không biết nói cái gì cho đúng, tình yêu như vậy có phải quá mức ích kỷ không. Hơn nữa, trước kia Vệ Kiêu đối với mẹ ruột của Vệ Thường Khuynh không phải cũng nói là yêu sao?
Sau đó lại tùy tiện cưới em gái của bà ấy.
Sau đó phát hiện mình không yêu VỢ, gặp một người đẹp như vậy, lại quay đi yêu người đẹp?
Bất kể ông ta yêu Phó Doanh Tâm bao nhiêu, theo Tề Tiểu Tô thấy, ông ta thật sự rất cặn bã.
“Cô ấy chỗ nào cũng tốt cả!” Vệ Kiêu tức giận phản bác lại bà Vệ: “Tốt hơn là rất nhiều! Bà tưởng là tôi ngu à? Sau khi kết hôn hai năm, tôi đã vô tình biết chân tướng năm đó rồi! Là bà bày kế chia rẽ tôi và Cẩm Sắt! Sau khi tôi biết được sự thật, tôi đã quyết định phải rời khỏi người phụ nữ mưu mô như bà rồi!”
Ánh mắt Vệ Kiêu nhìn bà ta giống như nhìn một người xa lạ không có quan hệ gì: “Bà ở trước mặt tôi nói là vì con trai tôi, nhưng bà đừng tưởng tôi không biết, bà luôn dùng các loại thủ đoạn xấu xa để làm tổn thương trái tim nó!”
Vệ Thường Khuynh nghe đến chỗ này đột nhiên khẽ bật cười.
Ông ta biết?
Ông ta biết nhưng vẫn không nói gì cả, không bảo vệ anh, cuối cùng còn vứt bỏ anh!
Vệ Kiểu nhìn qua chỗ anh, ngẩn người.
“Con trai?”
Trên thực tế, không cho con cái và vợ xem tin tức, nhưng ông ta đã nhìn thấy rồi, cũng đã nhìn thấy ảnh và tin tức về Vệ Thường Khuynh. Anh còn trẻ đã giữ quân hàm cao trong quân đội, ông ta tưởng là Vệ Thường Khuynh sống cũng không tệ.
“Ngài Phó không thể tùy ý nhận con trai bừa bãi như vậy được.” Vệ Thường Khuynh lạnh lùng nói.
Vệ Kiêu nhíu mày: “Làm cái gì mà nói chuyện quái gở như vậy? Năm đó bố cũng để lại thứ đồ tốt nhất cho con rồi, không phải là con vẫn còn oán giận bố đấy chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.