Phương Viện Viện nhũn oặt dựa vào ghế, đôi mắt đỏ lừ, trợn trừng lên với Vệ Thường Khuynh. “Cô ta không nói chuyện được à?” Vệ Thường Khuynh nhìn Chúc Niệm Tế. Đồng thời, chiếc xe nhanh chóng chạy ra khỏi quảng trường, hòa vào một làn xe ba tầng. Con đường này thuộc sở hữu tư nhân, cho nên rất ít xe đi lại. “Có thể nói được, tôi tiêm cho cô ta một mũi là được ngay” Chúc Niệm Tề mò một chiếc hộp sắt trong túi áo, lấy ra một ống tiêm nhỏ, tiêm vào cánh tay cô ta. Phương Viện Viện nhanh chóng cảm nhận được sức mạnh của mình quay trở lại, cô ta không kiềm chế được nữa, lập tức đứng phắt dậy, nhưng không ngờ vừa mới đứng lên đã lại nhũn ra ngã ngồi trở lại. Chúc Niệm Tể sờ cằm: “Ngại quá nhỉ, một mũi tiêm chỉ có thể giải bớt một nửa tác dụng của thuốc thôi.” “Anh!” Phương Viện Viện chỉ hận không thể giết chết anh ta. “A phải rồi, Thiếu soái, chiếc lọ mà cô ta nói tới ở đây rồi” Chúc Niệm Tể đưa chiếc bình tới trước mặt Vệ Thường Khuynh. Lúc trước, sau khi gây mê Phương Viện Viện, anh ta đã nhanh chóng cướp chiếc lọ về. Vệ Thường Khuynh cầm cái lọ lên, nó là một chiếc lọ nửa trong suốt, trông giống thủy tinh, rất tinh xảo, thân hình ngả màu tím, bên trên khắc một vài hoa văn, chỉ có đoạn miệng bình mới trong suốt, có thể nhìn vào bên trong, dường như có một cuộn giấy nhỏ trong đó. Nhưng miệng bình được nút lại, trông có vẻ như được niêm phong, bên ngoài có một dải dây màu như đồ trang trí. Chúc Niệm Tế cũng nhìn theo: “Có lẽ cuộn giấy được bỏ vào trước, sau đó dùng keo gắn lọ và nắp lại, niêm phong nó.” Phương pháp bảo tồn này hiện tại không hiếm gặp, chỉ cần dùng loại dao chuyên biệt này ra là xong. Nhưng nếu dùng cách ấy, cũng coi như phá cả cái lọ này luôn. Phương Viện Viện không hề nói dối về điều này. Nhưng, đồ vật ở bên trong do ai nhét vào, cái lọ này được chế tác từ bao giờ, có vẻ khó nói. “Vệ Thường Khuynh, tốt xấu gì anh cũng là một Thiếu soái, anh làm như thế này là bắt cóc! Anh còn cướp bóc!” Phương Viện Viện đưa tay ra để cướp lại chiếc lọ nhỏ, Vệ Thường Khuynh rụt tay lại, né tránh tầm với của cô ta. “Bản Thiếu soái muốn đưa ai đi cũng không cần đến bắt cóc như cô nói đầu” Vệ Thường Khuynh liếc mắt nhìn cô ta, bật cười chế nhạo. Anh chỉ cần một câu nói thôi, thậm chí chẳng cần biện lí do nào cũng có thể đưa người đi, ai dám ý kiến gì? Ngừng một lát, nhìn sắc mặt trắng bệch của Phương Viện Viện, anh bổ sung thêm một câu: “Nếu như đám người của căn cứ nghiên cứu chịu xuất đầu lộ diện vì cô mà tìm tới chỗ bản Thiếu soái, vậy thì bản Thiếu soái có thể xem trọng cô hơn một chút đấy.” Nghe câu nói này của anh, thân thể Phương Viện Viện run lên. Đúng vậy, cơ hội được ra ngoài lần này của cô ta là cơ hội hiếm có, bởi những người tham gia thí nghiệm cứ hai tháng sẽ bị đưa đến rừng sâu hoặc nơi nào đó khác để tiến hành huấn luyện bí mật, họ phải học các kỹ năng để gen bản thể dung hòa các gen biến dị, có người sẽ đến rừng sâu để tập thích nghi, có người sẽ phải xuống hồ, thậm chí có người phải vào sa mạc. Đây là lần đầu tiên cô ta phải tham gia huấn luyện bí mật, cho nên cô ta mới có cơ hội ra khỏi căn cứ nghiên cứu, mà người phụ trách đưa đón cô ta lần này là A Khỉ, một thằng cha dâm dê háo sắc, tuy hai bàn tay của cô ta đã bắt đầu biến dị và trở nên xấu xí, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng nhan sắc và vóc dáng của cô ta thuộc hàng tuyệt sắc, cộng với lứa tuổi trẻ trung, sức hấp dẫn đối với A Khí vô cùng lớn. Cô ta dâng hiến cơ thể mình, mặc cho A Khi dùng đủ mọi tư thế áp bức và nhục nhã nhất giày vò cô ta suốt hai tiếng đồng hồ trên chiếc xe đưa đón, A Khí mới đồng ý đưa cô ta đến đây gặp Tề Vân Diên. Đến khi nào A Khí phát hiện cô ta mất tăm mất tích, chắc chắn hắn sẽ cho rằng cô ta nhân cơ hội này để bỏ trốn, khi quay về, chắc chắn A Khí sẽ đổ hết tội lên đầu cô ta, tiến sĩ Lam sẽ không tha cho cô ta đâu. Tuy rằng cô ta biết bây giờ cô ta vẫn còn có ích với chúng nên sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chắc chắn tiến sĩ Lam sẽ tăng thêm nhiều khoản mục nghiên cứu đổ vào cơ thể cô ta, những chuyện sỉ nhục cổ ta sẽ còn tái diễn hết lần này tới lần khác. Nghĩ đến đây, sắc mặt của Phương Viện Viện tái nhợt cắt không còn một giọt máu. Cô ta vô cùng hối hận vì ban đầu muốn trả thù Phương Tấn và Tể Vân Diên mà nhẹ dạ tin lời của Lolita, Lolita nói có thể giúp cô ta trở nên mạnh mẽ hơn nên bây giờ cô ta mới tới bước đường bất kham này. Bây giờ Vệ Thường Khuynh bắt cô ta đi... Hai mắt Phương Viện Viện đột nhiên lóe sáng, đúng vậy! Bị anh đưa đi còn tốt hơn về căn cứ nghiên cứu! Cô ta tin tưởng nhân cách của Vệ Thường Khuynh, chắc chắn anh sẽ không giết cô ta, cũng chẳng thèm vũ nhục một người phụ nữ đâu! Cho dù có bị anh nhốt lại, cùng lắm thì cũng chỉ mất đi tự do thôi, nhưng chắc chắn vẫn có ăn có uống, vẫn được sống yên ổn qua ngày! Còn về sau này, để sau này tính tiếp! Phương Viện Viện của bây giờ đã coi Vệ Thường Khuynh như cọng rơm cứu mạng rồi. Vệ Thường Khuynh liếc mắt nhìn cô ta, lập tức hiểu ngay ý tưởng trong đầu cô ta. Hò. Tiếc nhỉ, anh không có lòng tốt như thế đâu. “Cô còn điều gì muốn nói không?” Anh lơ đãng ném cho cô ta một miếng mồi nhử, nếu như cô ta có tin tức gì có thể trao đổi, thì lúc này đây, để được ở lại bên cạnh anh, cô ta sẽ nói ra hết. “Tôi biết tiến sĩ Lam đang nhắm vào Tể Vân Diên!” Phương Viện Viện buột miệng nói ra. “Chuyện này cần cô phải nói nữa chắc?” Nhìn thấy vẻ coi thường trong mắt Vệ Thường Khuynh, Phương Viện Viện cuống quýt lên, cô ta lập tức đốp chát lại: “Nhưng chắc chắn mấy người không biết ông ta muốn làm gì Tế Vân Diên!” “Cô biết à?” “Tất nhiên là tôi biết!” “Ô? Vậy nói tôi nghe thử xem.” “Trừ khi anh đồng ý cho tôi một nơi để tôi ẩn náu! Tôi không muốn quay về cái căn cứ đó!” Phương Viện Viện vội vàng nói. Chúc Niệm Tể liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt thương cảm. Người đàn bà ngu ngốc này muốn trao đổi điều kiện với Vệ Thiếu soái à? Cô ta có biết mình có khả năng bị rỉa tới mức không còn một mẩu xương không? Vệ Thiếu soái mà dễ bị uy hiếp thế cơ á? Vệ Thiếu soái có thể tùy tiện trao đổi điều kiện đến thế sao? “Chỉ cần một nơi để ẩn náu?” “Tất nhiên là phải an toàn! Còn nữa, không thể bỏ mặc tối, một ngày phải có người đưa ba bữa cơm tới!” Phương Viện Viện tưởng rằng Vệ Thường Khuynh đã lay động, cô ta thầm vui trong lòng. Vệ Thường Khuynh nhướn mày. “Phải an toàn?” “Đúng vậy! Nhất định phải thật an toàn, không thể để người của căn cứ tới bắt tôi!” Phương Viện Viện lớn giọng đáp lại. Khóe miệng Vệ Thường Khuynh cong lên: “Được thôi. Nói đi, chỉ cần cô nói ra được tin tức khiến tôi hài lòng, tôi sẽ đáp ứng những điều kiện này” Phương Viện Viện mừng rơn, sợ anh đổi ý, lập tức nói, “Tiến sĩ Lam đã không còn thỏa mãn với việc cải tạo gen trên cơ thể người trưởng thành nữa, hơn nữa, ông ta cảm thấy kết quả cải tạo gen hiện tại không thể khiến ông ta vừa lòng. Ông ta đang muốn tiến hành một hướng nghiên cứu khác, là ép những đối tượng thí nghiệm cải tạo gen gồm nam và nữ tiến hành giao phối với nhau sau khi uống thuốc, để bắt đầu sáng tạo ra lớp người biến dị gen mạnh mẽ nhất từ khi còn là phôi thai? Chúc Niệm Tể nghe xong mà trợn mắt há miệng, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Trên thực tế, kiểu nghiên cứu này đã có người tiến hành từ lâu rồi, nhưng thường chỉ làm trên cơ thể động vật. Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy có kẻ muốn dùng người để nghiên cứu! “Rắc” một tiếng, trước đó Vệ Thường Khuynh vẫn cầm chiếc lọ kia trong tay, bây giờ bàn tay anh đã bóp vỡ nó! Ý muốn giết người lạnh lẽo và tàn độc lan khắp cơ thể anh. Mặt mũi Phương Viện Viện tái mét, cô ta không khỏi run lên. Dáng vẻ của Vệ Thường Khuynh lúc này thật đáng sợ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]