Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Thủ trưởng vẫn đi rồi.
Ông gọi trợ lý Triệu và vệ sĩ tới đón.
Nhìn bóng lưng đi ra của ông ấy, Vệ Thường Khuynh luôn cảm thấy có vẻ chán nản và cô đơn hơn trước kia rất nhiều, giống như có thứ gì rất nặng đè trên vai.
Bởi vì phải đợi người tới đón nên lúc ông ấy rời đi đã sắp hai giờ sáng rồi.
Vệ Thường Khuynh đứng ở bên ngoài cổng, nhìn khu vườn trước mặt, đèn đường mờ tối, trên đường không có một bóng người, quạnh quẽ vắng vẻ.
“Vợ, em về đi, ông ấy đi rồi.”
Tề Tiểu Tô không trả lời.
Lúc này Tề Tiểu Tô đã ngồi ở khu giao thông nhanh của khu năm rồi.
Cô cũng là lần đầu tiên ngồi ở khu giao thông nhanh, mặc dù tâm tình thật sự không tốt, nhưng nhìn mấy thứ mới lạ này ít nhiều cũng nguôi ngoai đôi chút.
Tuyến đường gần như dưới mặt đất, trên mặt đất, trên trời đều có, giống như quỹ đạo xe bay trên trời trước kia vậy, có chỗ không thể chạy dưới đất, thì chạy theo quỹ đạo giữa không trung, đoàn xe nhanh chóng lướt qua các toà nhà cao tầng, sau đó lại lao qua mặt biển, loại tầm nhìn và cảnh sắc không gian biến ảo liên tục này thật sự rất có tác dụng chữa lành tổn thương.
Ít nhất, trái tim Tề Tiểu Tô đã không khó chịu như lúc trước nữa.
Bởi vì là tuyến nhanh ban đêm, nên toàn nhìn thấy những vùng đèn đuốc lớn, nếu như là ban ngày, có lẽ càng đẹp hơn.
Đúng lúc này, cô nghe thấy Vệ Thường Khuynh gọi cô quay về.
Hệ thống Tiểu Nhất im lặng, không dám lên tiếng.
Nó đã đồng ý với Tề Tiểu Tô, bất kể như thế nào, bất kể tình huống gì, cô nói không thể tiết lộ thì tuyệt đối không thể nói nửa câu với Vệ Thường Khuynh.
“Vợ?”
“Tiểu Tô?”
Vệ Thường Khuynh gọi mấy tiếng, Tề Tiểu Tô không trả lời, anh đang dựa ở cạnh cửa lập tức đứng thẳng lên. “Tề Tiểu Tô!”
“A Khuynh, tạm thời em không muốn trở về.”
Tề Tiểu Tô cuối cùng cũng lên tiếng rồi.
Trái tim Vệ Thường Khuynh thả lỏng lại, nhưng rất nhanh lại trùng xuống. “Ý em là gì?”
“Em muốn một mình bình tĩnh chút.”
“Bình tĩnh?” Vệ Thường Khuynh nghiến răng nghiến lợi. Bình tĩnh là cái quỷ gì? Ở bên cạnh anh thì không bình tĩnh được à? “Vì Vệ Kiêu à?”
Tề Tiểu Tô im lặng.
“Em đang ở đâu? Anh đến tìm em.”
Vệ Thường Khuynh nói rồi bước nhanh về phía xe bay.
“Anh đừng qua đây, em nói thật đấy, để em bình tĩnh một chút, bây giờ lòng em rất loạn, em hứa với anh, em chỉ một mình một khoảng thời gian thôi, sẽ không làm chuyện gì đâu.”
“Một mình thì em định đi đâu? Một khoảng thời gian là bao lâu?” Vệ Thường Khuynh không dừng bước.
Tề Tiểu Tô hít sâu một hơi, nói: “Em có chỗ để đi rồi. Như vậy nhé.”
Nói xong, cô sai Hệ thống Tiểu Nhất cắt đứt liên lạc.
Bây giờ phía chủ đạo là Vệ Thường Khuynh. Cho nên thứ cô có thể cắt đứt chỉ có thể là liên lạc trực tiếp của anh với cô, nhưng không có cách nào cắt đứt liên lạc của anh và Hệ thống Tiểu Nhất, cho nên bây giờ Vệ Thường Khuynh vẫn có thể liên lạc với Hệ thống Tiểu Nhất.
“No1, lập tức báo cáo phương hướng của hai người.”
“Xin lỗi Thiếu soái, bản Hệ thống từ chối thực hiện mệnh lệnh này.” Hệ thống Tiểu Nhất nghiêm túc nói.
“Từ chối thực hiện?”
Ha ha, giỏi, đúng là giỏi lắm.
“Bản Thiếu soái ra lệnh, lập tức bật định vị.”
“Xin lỗi Thiếu soái, bản Hệ thống từ chối thực hiện mệnh lệnh này.”
“Vậy hãy nói ra chỗ của Tiểu Tô!”
“Xin lỗi Thiếu soái, bản Hệ thống từ chối thực hiện mệnh lệnh này.”
“Cậu có tin bản Thiếu soái trực tiếp ném cậu về lò chế tạo lại không hả?” Vệ Thường Khuynh híp mắt lại.
“Xin lỗi Thiếu soái, bản Hệ thống không tin.” Tô tổng nói sẽ bảo vệ nó. Bây giờ nó vẫn nên nghe lời Tô tổng thì hơn, bởi vì nó đã phân tích rồi, hệ số an toàn của việc nghe lời Tô tổng so với nghe lời Thiếu soái cao hơn một chút.
Vệ Thường Khuynh tức giận đá vào xe bay.
“Cậu có biết người của căn cứ nghiên cứu y học đang nhìn chằm chằm vào cô ấy không hả?”
Điều anh lo lắng chính là điểm này!
Nếu như không phải là tình hình không rõ, nếu như không phải là những người đó quá nham hiểm đáng sợ, cô muốn bình tĩnh một chút, anh mặc dù đau lòng, nhưng cũng không đến nỗi sốt ruột lo lắng như vậy.
“Điểm này bản Hệ thống sẽ nhắc nhở cô ấy, hơn nữa, cũng sẽ che giấu kỹ hành tung của cô ấy.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
“Cũng bao gồm cả bản Thiếu soái à?” Vệ Thường Khuynh lạnh lùng nói.
“Đây là mệnh lệnh của Tô tổng.” Trước kia Tề Tiểu Tô đã nói rồi, bất kể anh nói gì, cứ đối phó là được rồi, không đối phó được thì đẩy hết lên người cô, còn không được nữa thì cưỡng chế tắt máy.
“Tô tổng nói nếu như anh cứ truy hỏi tung tích của cô ấy, thì bảo tôi cưỡng chế tắt máy!”
Vừa nghe nói như vậy, trái tim Vệ Thường Khuynh lập tức giống như bị một cây súng đoàng một tiếng bắn ra một lỗ thủng.
Đau đến tê dại.
Cô lại quyết định muốn rời khỏi anh như vậy, không cho anh biết hành tung của cô.
Anh dùng sức nhắm mắt, dừng động tác muốn ngồi vào trong xe bay lại, một tay nắm chặt cửa xe, mu bàn tay nổi đầy khớp xương xanh trắng.
Cô không sợ anh lo lắng? Không sợ anh đau lòng à?
Bởi vì Vệ Kiêu, chẳng lẽ giữa bọn họ phải vạch ra một cái khoảng cách sâu như vậy sao?
Bọn họ còn quyết định tuần sau sẽ mời khách, bày hai bàn tiệc cưới nữa.
Bây giờ thì sao?
Anh hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Không được tắt máy…”
“Thiếu soái…” Hệ thống Tiểu Nhất hơi cảm nhận được sự đau lòng giờ khắc này của anh.
“Bất kỳ tình huống gì cũng không được phép tắt máy. Cậu phải bảo vệ cô ấy thật tốt, lúc nào cũng phải chú ý bên cạnh cô ấy có xuất hiện người của căn cứ nghiên cứu hay không, lúc gặp nguy hiểm phải báo cáo cho tôi. Cái này cô ấy cho phép chứ?”
“Vâng.”
“Vậy thì tốt.”
Vệ Thường Khuynh nói ra ba chữ này xong, một tay đè lên lồng ngực trái.
Tại sao lại đau như vậy?
Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ, có một ngày anh sẽ trở thành người cô muốn chạy trốn, bỏ lại anh, vứt bỏ anh. Anh sẽ khiến cho cô cảm thấy không muốn đối mặt, không muốn nói chuyện.
Hoá ra, ngọt quá rồi sẽ đau.
Mấy ngày trước anh còn vì cuối cùng cũng đăng ký kết hôn được với cô rồi mà hưng phấn như vậy, đêm hôm đó, cô vẫn còn nở rộ dưới người anh, kết quả hôm nay chỉ còn lại một mình anh.
Một đêm này, khu giao thông nhanh mang Tề Tiểu Tô rời khỏi thủ đô Liên minh, mà Vệ Thường Khuynh một mình ngồi bên cửa sổ đến lúc trời sáng.
Phương Viện Viện sau nửa đêm gào thét cuối cùng cũng mệt mỏi thiếp đi.
Ngày hôm sau khi vừa tỉnh lại, nghĩ đến chuyện tối qua, cô ta lập tức chạy nhanh tới cạnh cửa, dùng sức muốn kéo cửa phòng ra, cửa vẫn khóa, vẫn không nhúc nhích.
Cô ta giận dữ dùng chân đạp cửa.
“Mau mở cửa! Mở cửa! Tôi là con gái của Thủ trưởng, anh dám đối xử với tôi như vậy à! Tôi phải bảo bố tôi đuổi anh! Nhốt anh lại!”
Bụng cô ta ọt ọt kêu lên rồi.
“Tôi đói rồi! Tôi muốn ăn cơm! Có nghe thấy không hả! Anh thật là to gan, lại dám nhốt tôi ở trong này! Mau mở cửa, còn không mở tôi sẽ bắn chết anh!”
Vệ sĩ áo đen ngoài cửa nghe mà sắc mặt cứng lại.
Lúc này, anh ta nhìn thấy Thủ trưởng dẫn trợ lý Triệu và hai vệ sĩ khác đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thủ trưởng.”
“Mở cửa đi.”
Thủ trưởng cũng một đêm không ngủ, mắt hiện đầy tia máu. Nhưng sáng sớm ông ấy đã qua đây rồi, chỉ có nhanh chóng xử lý xong chuyện của Phương Viện Viện, ông ấy mới có thể đi cầu Tiểu Tô hiểu và bỏ qua cho ông ấy thôi.
Ông ấy muốn nhận Tiểu Tô, muốn nghe cô gọi một tiếng bố.
“Thủ trưởng phải cẩn thận một chút, tâm tình của cô Phương hơi kích động.” Vệ sĩ nhắc nhở.
Thủ trưởng gật đầu.
Cửa vừa mở ra, một cái ấm nước nóng đã hung hăng đập về phía bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.